Xem ra, đây là chuẩn bị hàn huyên.
Như Ý tựa vào thành gỗ bên cạnh, chủ động mở miệng, nói:
“Nói đi! Tìm ta có việc gì?”
Lâm Mộng Hinh cười nhạt một tiếng, suy nghĩ một chút, nói:
“Ừ, coi như là có việc!”
Nàng cau mày, cái gì gọi là coi như là có chuyện là sao?
Nữ tử ngồi ở bên kéo nhẹ vạt áo, giống như là có lời lại không biết nói thế nào, ngẫm nghĩ thật lâu, lúc này mới mở miệng, cũng là hỏi Như Ý:
“Ngươi biết ta?”
Như Ý đáp:
“Không biết.”
“Vậy thì vì sao phải cứu ta?”
“Không phải là ta cứu ngươi, là sư phụ ta cứu ngươi. Nếu như ngươi muốn cảm tạ, tìm hắn đi.”
Như Ý đáp lưu loát, tựa như câu trả lời đó đã ghi nhớ trong tim, sẽ chờ đối phương tới hỏi.
Nhưng Lâm Mộng Hinh lại lắc đầu một cái, nói:
“Không đúng, là cô nương cứu! Ta đã hỏi Ngọc Hoa công tử, hắn nói là cô nương giấu ta đi, hắn là cho là ta với ngươi quen biết, lúc này mới dẫn ta trở lại. Nếu không phải bởi vì có cô nương cứu ta trước. . . . . . Sợ là. . . . . . Sợ là. . . . . . Ngọc Hoa công tử cũng sẽ không để ý ta.”
Ở trên Phổ Phổ nhiều ngày như vậy, tuy Lâm Mộng Hinh nói mắt không thấy đường, nhưng lỗ tai không phải điếc .
Ngày trước liền nghe nói Ngọc Hoa công tử là đệ nhất thiên hạ tao nhã, Phổ Phổ đảo cũng là thiên hạ đệ nhất thanh nhã.
Vốn tưởng rằng đến nơi này, nàng sẽ rất tĩnh tâm, không người nào quấy nhiễu, không cần để ý thế sự phàm trần, cứ như vậy già đi.
Nhưng lại không ngờ, bên ngoài đồn đại! Thật là rất hại người.
Ngọc Hoa công tử này trông như thế nào thì nàng không nói, nhưng đệ nhất thiên hạ tao nhã, cái cách nói này nàng thật sự không đồng ý.
Người nọ có chỗ nào tao nhã, rõ ràng chính là. . . . . . Ách, giày vò!
Đặc biệt là có chuyện Khanh Như Ý thì hắn càng trêu đùa thì càng vui mừng.
Hoặc là phát giận đốn cây, hoặc là nổi điên bên bờ biển nhấc lên sóng lớn ngập trời, ban đêm hắn còn thường đàn, âm thanh vừa nghe liền phiền não người, không khó nghe, hơn nữa nội lực hỗn tạp, mặc kệ người khác nhét lỗ tai thế nào cũng không biện pháp.