Muốn phản bác đôi câu, tuy nhiên nó lại cảm thấy thật ra thì Tiêu Thước nói cũng rất có đạo lý.
Sư phụ nhà nàng cũng bởi vì lúc sư tỷ ngủ không thể cãi vả cùng hắn, mới có chuyện không có việc gì liền nổi điên đốn cây, động một chút là đứng ở bờ biển vung chưởng chém nước, hoặc là xoay quanh trong phòng.
Thì thỉnh thoảng còn có thể rống to một câu. . . . . .
"Nữ nhân đáng chết! ! !"
Xem một chút xem! Nói đến là đến!
Hai đứa bé cùng nhau cầm lỗ tai, ánh mắt tuyệt vọng nhìn viện Ngọc Hoa ở.
Tiêu Thước cũng sắp khóc, Ngọc Hoa công tử cái gì, tại sao lại giành lời của hắn?
Nữ nhân đáng chết, những lời này rõ ràng chính là sửa đổi từ " nữ nhân cướp quả táo của ta" mà thành, một chút sáng ý cũng không có sao!
Còn có nữa, vẻ mặt thiếu niên đưa đám lắc đầu nguầy nguậy ——
"Ngươi mau gọi sư phụ ngươi không cần kêu! ! Lỗ tai của ta sắp điếc! Sắp điếc! Ô ô! !"
Thiện Tâm cũng bất đắc dĩ, đồng tình nhìn về phía Tiêu Thước, chỉ nói:
"Ngươi cho rằng hắn sẽ nghe ta sao? Ta đã nói với ngươi, chớ nhìn hắn gặp mặt liền rùm beng cùng sư tỷ, nhưng khắp thiên hạ nếu Ngọc Hoa công tử chỉ có một khắc tinh, đây cũng chỉ có thể là sư tỷ! Chỉ có sư tỷ nói hắn có thể nghe! Cho nên——" tiểu nha đầu chỉ chỗ Như Ý ở: "Nhanh đi tìm ‘ nữ nhân đáng chết ’ đó!"
Hai đứa bé bộ dạng xun xoe liền chạy vào trong sân Như Ý ở, thậm chí ngay cả cửa cũng không gõ, lúc đó âm thanh Ngọc Hoa giống đòi mạng đánh thẳng vào trong phòng.
Nhưng. . . . . .
"Sư tỷ của ta đâu?"
"Nữ nhân kia đâu?"
Hai người hai mặt nhìn nhau, trong nháy mắt, đều có một loại dự cảm xấu đánh úp tới !
Có lẽ là chuyện xấu!
Thiện Tâm chợt vỗ cái trán!
Như Ý không có ở trong phòng của mình, Ngọc Hoa lại đang la hét, đã nói lên nàng cũng không có ở trong phòng Ngọc Hoa.
Ngọc Hoa phát tiết lẫn nội lực vào cũng không phải là chuyện tốt, chỉ cần là người trên Phổ Phổ đảo, nhất định sẽ nghe được.