Chỉ để lại Cung Khuê, giống như còn có lời nói.
Như Ý nhíu mày, hỏi hắn:
“Có chuyện gì sao?”
Người nọ ê a nửa ngày, ánh mắt như có vô tình liếc lão tướng mà nàng muốn lưu lại kia bảo về đi.
Ánh mắt Như Ý từ từ lẫm liệt, rốt cuộc tức giận phát giận dữ ——
Chỉ thấy cổ tay nữ tử vừa nhấc, phía dưới áo choàng màu đen cũng không biết là từ nơi nào vung ra một dải trường lăng.
Trường lăng này cuốn lấy cổ của Cung Khuê, tay nàng lại hồi về, lại thắt dải lăng.
Cung Khuê bị buộc đến xanh mét, nhưng ngay cả tiếng kêu cứu cũng không kêu được.
Vị cựu thần bị Như Ý lưu lại sợ đến mức không biết làm sao, thật sự là không hiểu vì sao vị công chúa này vừa mới tới liền động thủ chủ soái mình.
“Nghe đây!” Một hồi lâu, rốt cuộc Như Ý nói lạnh lẽo ——”Ta lại nói một lần, nếu tôn ta là Chủ Thượng, cũng không được nói lời chất vấn nào với ta, cũng không cần vọng tưởng tới trông chừng ta. Cung Khuê ta cho ngươi biết, đừng tưởng nắm 18 vạn đại quân khiến ta sợ, nếu ta nguyện ý, lấy thủ cấp của ngươi chỉ là chuyện trong nháy mắt. Phục Khương quốc, cho dù không có ngươi, không có gì khác biệt!”
Dứt lời, cổ tay giật lên, trường lăng dây dưa ở cổ lập tức liền bay trở lại.
Cung Khuê chợt quỳ xuống đất, toàn thân đều run rẩy, một câu cũng không nói nên lời!
“Kêu người đến, dìu ra ngoài!” Như Ý lưu lại một câu, cũng không nhìn liếc mắt thêm một cái, chỉ xoay người đi, kéo Tiêu Thước đi vào trong trướng.
Không lâu lắm, bên ngoài an tĩnh lại, có tiếng bước chân với hô hấp cẩn thận càng ngày càng gần, khi đứng lại thì nghe thanh âm bên ngoài cửa ngăn nói:
“Công chúa! Bên ngoài chỉ có cựu thần!”
Người bên trong khẽ gật đầu, lên tiếng nói:
“Vào đi!”
“Chuyện này......” Người kia có chút do dự, dù sao bên trong khuê trướng là một nữ tử, hắn một đấng mày râu, nên tị hiềm.