Thuộc hạ Mạnh Quốc tiếc hận kiến trúc đẹp như vậy không thể giữ lại cho mình, Cẩm y vệ lại một đường truy sủng cơ cùng một nữ hài mới vừa sanh ra trốn chạy.
Mà sở dĩ đối với lời nói và việc làm của Như Ý mà một con sói không thể biểu như thế cũng không kỳ quái, Mạnh Tử Ca chỉ cho là tám năm trước nhất định không chỉ có một người sống sót.
Rất có thể là có người đi theo sói cùng nhau nuôi lớn nàng, dạy nàng nói chuyện, giảng cho nàng chuyện xưa sói lấy cá như thế nào.
Thế nhưng người này chắc chắn là chết trước nàng, vì vậy liền có Nữ Nữ hôm nay.
Đưa tay cầm thanh cung trên bàn kia ở trong tay, hắn không ngủ vài đêm, tự tay tạo nên một vũ khí cho nàng.
Hôm đó từ trong rừng rậm ra ngoài, tay nàng hất một nhánh cây ném đi, chuẩn xác cắm vào cổ con hươu nhỏ đang chạy trốn.
Hắn liền nhìn ra, hài tử này đối với săn bắn, có một loại thiên phú bẩm sinh.
Có lẽ đây sẽ là thủ đoạn tuyệt sát để sau này nàng bảo vệ tánh mạng, nếu hắn nhìn ra, luôn luôn tính toán vì nàng sau này.
Thiếu người ta, thì phải tận lực đền bù.
Tuy nói năm đó là hai quân giao chiến thắng bại phải chấp nhận, nhưng với một đứa bé mà nói, còn tàn nhẫn chút.
Tám năm trước quốc gia của hắn muốn mệnh cả nhà của nàng, tám năm sau, quỷ thần khiến xuinàng lại cứu nhi tử của kẻ thù, lại bảo vệ Thiên hạ lệnh cho hắn, vì nó mà khắp thiên hạ đều điên cuồng. . . . . .
Nói cho cùng, đây chính là số mệnh.
Mà nàng, chính là người bị số mệnh phái tới đòi nợ Mạnh Quốc của hắn.
"Nữ Nữ. . . . . ." Mạnh Tử Ca nói nhỏ, "Nếu như có thể không biết, thì cả đời cũng không cần biết! Ta đưa ngươi từ trong rừng rậm ra ngoài, là muốn cho ngươi ngày tháng tốt đẹp. Là một cuộc sống yên lặng, bình yên lớn lên. Nếu như. . . . . . Nếu như có một ngày ngươi biết, hi vọng ngươi không bị thù hận che mắt, cũng không cần hận ta."
Cuối cùng thở dài một tiếng!
Không hận! Đây cũng là hi vọng xa xỉ nhất của hắn đối với nàng.