Nàng đợi bên ngoài nửa buổi, đợi người nọ vén rèm xe lên duỗi tay về phía nàng thì đã thay quần áo bẩn rách nát.
Xe ngựa một đường, nàng không biết là muốn đi nơi nào. Nhưng nghĩ đến nhất định đối phương có mục tiêu, nàng không cần hỏi thăm, chỉ muốn đi theo là tốt rồi.
Người tìm đến xe ngựa đang trong trấn mua một chút cá để ăn, thật ra Như Ý rất hoài niệm những thứ thức ăn ngày trước quen thuộc nhất, nhưng lại không dám ăn.
Ánh mắt rời khỏi những đồ kia, nhịn được hấp dẫn, đành chuyển tầm mắt sang nam tử mặc áo tím.
Người này mới đổi lên xiêm áo cũng là màu tím, chỉ là so với trước kia món đồ đó hơi nhạt nhẽo chút. Vải vóc rất bình thường, nhưng mặc ở trên người hắn lại vẫn quý khí mười phần.
Như Ý nghĩ xê dịch bên cạnh chút, kéo ra chút khoảng cách với hắn.
Đối phương nghiêng đầu nhìn nàng, lấy một tiếng "Ừ"phát ra chất vấn.
Nàng tự khoát khoát tay, nói:
"Không có gì, trên người ta bẩn quá rồi, ngồi xa một chút, tránh khỏi dơ bẩn ngươi."
Hắn bất đắc dĩ lắc đầu, nhưng cũng không bắt buộc, chỉ nói là:
"Ngươi nhịn thêm chút nữa, trên đường không an toàn, chúng ta không thể dừng, chờ đến địa phương tốt."
Như Ý vén rèm lên, thuận miệng hỏi hắn:
"Chúng ta muốn đi đâu đây?"
Đối phương không có trực tiếp đáp, chỉ hàm hồ nói:
"Đến ngươi sẽ biết."
Nàng không hỏi nữa, trong lúc nhất thời, trầm mặc có chút xấu hổ.
Qua một hồi lâu, cũng là hắn chủ động mở miệng, không hề báo trước nói:
"Mạnh, tên của ta."
Nàng giật mình, sững sờ một lát, hỏi ngược lại:
"Mộng? Nằm mơ mộng?" Không hiểu vì sao một đấng mày râu muốn dùng cái tên mang tinhs nữ đến thế.
Thế nhưng hắn lại lắc đầu:
"Không phải. Không phải là nằm mơ." Nói xong, cầm tay của nàng lên, mở ra lòng bàn tay, vẽ một chữ "Mạnh", sau đó hỏi nàng: "Hãy nhớ kỹ?"
Nàng gật đầu:
"Ừ, lúc này nhớ kỹ!" Ngẫm lại, hình như nên trả lễ lại.