Mị Nguyệt bị bộ dáng nàng làm giật mình, kêu lên một tiếng liền dùng khinh công lui về phía sau mấy bước.
Đổi lại vị trí Như Ý đứng ở trước nàng, cũng đổi người cười nhạo.
"Lá gan của ngươi thật đúng là nhỏ!" nữ hài ngửa mặt mà cười, còn hả hênháy mắt.
Mị Nguyệt giận đến dậm chân ——
"Người nào nhát gan? Cho tới bây giờ Mị Nguyệt Ta chưa sợ cái gì! Rõ ràng chính là ngươi đánh lén, bày một dáng vẻ dã thú!"
"Binh Bất Yếm Trá!" Nàng vỗ vỗ tay, "Mình không được thì đừng bất bình! Tìm những nguyên nhân khách quan kia có nghĩa lý gì?"
(Binh bất yếm trá: trong quân sự luôn phải lừa dụ địch)
Mị Nguyệt chỉ cảm thấy một cỗ tức giận xông lên đầu, sao tiểu nha đầu trước mắt này có thể làm người khác tức giận như vậy!
A a a a a! Cho tới bây giờ nàng cũng chưa từng thấy qua người đáng ghét như thế!
"Có bản lãnh —— có bản lãnh so với ta ai lớn gan hơn!" Nữ tử kiều mị đỏ mặt kêu lên: "Đi so gan với ta! Dám sao?"
Như Ý nhún vai:
"Có gì không dám!"
Nhưng, chỉ chốc lát sau, nàng liền có chút hối hận.
Mị Nguyệt đáng chết kéo nàng đến bên ngoài sơn môn, trực tiếp đứng bên cạnh vách núi.
Đáy lòng Như Ý lại một lần nữa cảm thán, nếu như Đào Nhiên Cư có thể xây một đường núi, vậy thì không thể tốt hơn nữa.
"Đến đây đi, nhích sang bên! Đúng! Xa hơn điểm bên cạnh!" Mị Nguyệt cười hì hì nhìn Như Ý chần chờ, lớn lối nói: "Nếu so lá gan thì nên dứt khoát một chút! Chúng ta mỗi người đứng một chân ở bên ngoài, xem rốt cuộc là lá gan ai lớn hơn một chút!"
Như Ý bất đắc dĩ nhìn về phía nàng:
"Đây là tỷ thí sống chết sao?"
Mị Nguyệt"Cắt" một tiếng, lại nói:
"Yên tâm, không chết được! nếu ngươi té xuống ta sẽ tự cứu ngươi đi lên!"
"Tốt lắm!" Như Ý gật đầu, dịch sang bên cạnh nửa bước."Nếu tỷ thí, vậy bắt đầu đi!"
Nàng Khanh Như Ý cũng không cúi đầu trước người khác, ngày trước và hiện tại cũng giống vậy.