"Ngươi nói muốn đến trên Thiên Ngọc Sơn xem một chút, ta dẫn ngươi tới. Nhưng ngươi cũng thấy, hôm nay Thiên Ngọc Sơn đã không giống như xưa. Giữa ngươi và ta, cũng không giống như xưa rồi."
"Ta hiểu rõ." vẻ mặt Cung Tiêm Hội lạnh nhạt, câu trả lời này đã có tính toán trong lòng, bởi vì tự hắn nói, nàng cũng đã mất đi nửa phần đau lòng.
Đúng! Đối với người đã bị thương tích đầy mình, sao còn có thể thương tổn được nửa?
"Có một vấn đề ta nghĩ mười năm, hôm nay cuối cùng có cơ hội này, muốn hỏi ngươi một chút ." Nàng mở miệng, âm thanh vẫn nhẹ, ánh mắt lại nhìn thẳng tới, không cho đối phương tránh né——"Năm đó ngươi đưa ta xuống núi, rốt cuộc là vì để cho ta đoàn tụ với người nhà, hay chỉ là muốn mượn tay Cung gia đưa ta đến Triệu quốc?"
Một câu hỏi, rõ ràng trong giọng nói mang chất vấn.
Thật ra thì câu trả lời đó nàng cũng đã đoán được tám phần, ngay lúc mười năm trước hắn để nàng ở lại, cũng giả tám phần.
Nhưng nàng vẫn muốn hỏi một chút, coi như đáp án giống với suy nghĩ trong nội tâm nàng, nàng cũng muốn nghe chính miệng hắn nói.
Vì vậy, có ánh mắt thẳng tắp mong đợi, không cho người tránh né.
Dĩ nhiên, Mạnh Tử Ca cũng chưa bao giờ muốn tránh đi.
Cung Tiêm Hội không phải Khanh Như Ý, hắn đối với người sau không hề lừa gạt, đối với người trước. . . . . . Hôm nay, đã không có lý do lừa gạt.
Hắn gật đầu, nói nhỏ:
"Đúng, là muốn đưa ngươi đến Triệu cung."
Nữ tử hơi ngẩn ra, vốn là thân thể có chút đứng không vững liền lung lay hai cái gần như sắp ngã trong tuyết.
Mạnh Tử Ca đưa tay đỡ, lại bị nàng gạt đi.
Người ngã vào đống tuyết, tức khắc liền có lạnh lẽo bao trùm lên trên người , nhưng đã không bù được lạnh lẽo trong lòng.
Đưa tay lau khóe mắt, thật bất ngờ, hoàn toàn không có có lệ.
Chỉ có tuyết dính ở trên làn da không muốn tan đi cũng không thể rơi xuống, kết tinh lạnh lẽo.