“Tỷ! chẳng lẽ ngươi lại muốn đi giết người?”
Như Ý lau mồ hôi.
Ngay sau đó Tiêu Thước lại bổ sung một câu:
“Mỗi lần ngươi hành động đơn độc hơn phân nửa đều là giết người!”
“Lần này. . . . . . Thật không phải!” Nàng giơ tay đầu hàng, chỉ nói mình ở trong lòng đệ đệ đã thành một ác ma giết người rồi.
“Vậy ngươi nói một chút phải đi làm gì?” Hài tử nhất quyết không tha.
Như ý nghĩ, nói:
“Phải đi nhìn một lão bằng hữu cho tới bây giờ cũng không có gặp mặt!”
. . . . . .
Ban đêm, một bộ tử y nhẹ nhàng lượt qua bầu trời Đồ Hoa Thành.
Chợt có người gõ mõ ngẩng đầu hướng lên, màu tím đậm chiếu lên trăng tròn, không khác mây đen.
Người đi đường chỉ cảm thán tối nay ây bay phải thật sự quá nhanh, trong lòng suy đoán ngày mai có mưa hay không.
Nhưng nhìn lại trăng sáng nhô lên cao, không giống bộ dáng có mưa.
Lại nói, Triệu quốc này thật sự thú vị.
Đô thành nước khác dầu gì cũng sẽ lấy cái tên vang dội một chút, có khí thế, có uy nghiêm!
Nhưng Triệu quốc, lại có”Đồ Hoa Thành” !
Máu tanh như thế, như thế. . . . . .
Nử tử bay lên cao không khỏi than nhẹ:
“Không đạo lí không đạo lí! Thế nào không dứt khoát kêu tàn sát hàng loạt dân trong thành! nhiều khí phách. . . . . .”
Bay lên không, lấy hơi, đặt chân, bay lên không lần nữa. . . . . . Ước chừng thời gian ba nén hương, một mảnh cung điện hoàng gia to lớn liền đã gần trước mắt.
Như Ý nhẹ nhàng rơi lên trên một gốc cây già, khinh công tuyệt diệu để cho nàng hạ xuống, lúc có gió thổi qua cành lá còn chưa kịp rung rinh càng dữ dội hơn.
Nử tử tự giễu cười khẽ hạ xuống, nhớ ngày đó liều mạng luyện tập khinh công, thậm chí có một lần thiếu chút nữa nhịn không được chìm trong biển.
Những thứ này đều là cái gì?
Còn không bởi vì năm ấy tám tuổi thiên Ngọc Sơn để lại ấn tượng quá khắc sâu cho nàng!
Nàng nghĩ phải dựa vào năng lực chính mình đi, muốn đứng ở trước mặt của mạnh, để cho hắn xem một chút hài tử được sói nuôi lớn, gầy đến giống quỷ, cũng là có thể xinh đẹp như vậy! .