Chỉ là năng lực tự kiềm chế kém một chút, cũng không có người thích. Như Ý nhìn thấy có một tráng hán ba mươi tuổi đầu, hai mắt nhìn chằm chằm Ngọc Hoa, lại chảy nước miếng vào trong chén mì sợi mới vừa ăn một nửa.
Nàng run một cái, dâng lên cảm giác ghê tởm. Trong lòng lẩm nhẩm yêu nghiệt một trăm lần, coi như bất mãn đối với yêu nhan Ngọc Hoa.
Nhưng Ngọc Hoa cũng không cảm thấy ly kỳ, ngược lại lúc Như Ý biểu lộ cảm xúc bất mãn thì quăng cho nàng một ánh mắt hết sức phức tạp tới đây.
Như Ý nhìn hiểu, hắn nói là: dáng dấp tướng công nhà ngươi được, ngươi nên vui mừng mới phải!
Nữ tử bất đắc dĩ vỗ trán, mấy lần cũng muốn hỏi: rốt cuộc hai ta ai là nữ nhân ai là nam nhân?
Nhưng nghĩ lại một chút, vấn đề này cũng đã từng hỏi, câu trả lời còn là: buổi tối vi sư sẽ nói cho ngươi biết.
Vì vậy buổi tối, nàng không cần hỏi nữa, nàng biết đời này vĩnh viễn cũng không trở thân được trước mặt Ngọc Hoa,......
Lúc "Nhiều người nhìn trừng trừng", Như Ý cảm giác mấy bước đi này hết sức khó khăn.
Mặc dù chỉ là từ cửa cho đến quầy, nhưng cũng có mấy dặm đường, đi được đến cũng khổ! Cũng thật ghê tởm!
Thật vất vả đến trước mặt chưởng quỹ khách điếm, đang chuẩn bị mở miệng muốn một gian phòng, nhưng không nghĩ, mọi người im lặng lúc này mới vừa bắt đầu ——
"Nhé! Vị công tử này, ngài nghỉ ngơi, hay là ở trọ!" Người nói chuyện ấy là chưởng quỹ, tựa như một câu nói thật bình thường, nhưng nếu đối phương khi nói chuyện lại giơ lên một Lan Hoa Chỉ*, đôi mắt câu hồn, hai vai vặn vặn một chút, ngươi còn có thể cảm thấy thật bình thường sao?.