Nhưng nghe được nam nhân trầm trầm rên rỉ một tiếng, rồi sau đó chính là một tiếng nữ tử kêu to duyên dáng.
Nhìn lại đi, cũng là Triệu hoàng trực tiếp ôm eo nữ nhân trước mặt, đi đến bên giường, đôi môi quấn lấy nhau.
Như Ý nhàm chán nằm ở trên xà ngang, tiết mục như vậy nàng không có chút cảm giác mới mẽ và kích thích nào.
Chỉ là đang nghĩ hai người đều có tâm tư, làm sao có thể kích tình đến mức củi khô lửa cháy vậy?
Ánh mắt chuyển tới lần nữa, nam nhân dây dưa tại giường đang ra sức cởi áo nữ tử dưới thân.
Cung Tiêm Hội đầu tựa vào Triệu hoàng, chỉ lộ cặp mắt lướt qua đầu vai.
Ánh mắt kia sâu kín hướng về phía trước, trống rỗng không mang một tia tình cảm.
Nhưng thân thể dưới sự vuốt ve của nam nhân không ngừng giãy dụa, ngay cả cổ họng cũng có khi khẽ phát ra yêu kiều, một màn mất hồn.
Như Ý nhăn nhẹ lông mày, hứng thú nhìn cặp mắt Cung Tiêm Hội.
Con ngươi đen như mực không tiêu điểm, đến lúc đó có ẩn nhẫn lửa giận muốn bùng phát, làm cho người ta nhìn, không khỏi sinh thương xót.
Một phòng kiều diễm, một màn xuân triều, một sớm mai bầu bạn bên cạnh quân vương, ai có thể biết trong lòng người nào sầu khổ.
Như Ý cảm giác mình nên đi, tối nay nàng, cũng chỉ là muốn nhìn nữ tử Cung gia này một chút đến cùng có đúng là Tôn chủ phu nhân Thiên Ngọc Sơn năm đó hay không.
Về phần sau khi xác nhận lại có tính toán gì. . . . . . Nàng thật vẫn không nghĩ đến.
Đại thù Tiêu gia phải báo, có thể đường đột đi hỏi như vậy, một là không thấy kết quả mong muốn, hai là trường hợp hôm nay cũng không quá thích hợp.
Huống chi, chuyến đi Triệu cung này còn có thu hoạch ngoài ý muốn.
Lâm Mộng Hinh hiện ra cho Như Ý một con đường khác, có lẽ từ trong miệng nữ tử nơi này có thể moi ra chút tin tức với Mạnh.
Mà chỉ cần tìm được Mạnh, thật ra thì có đi chất vấn Cung Tiêm Hội hay không, đã không quá quan trọng rồi.