Lâm Mộng Hinh cười khổ gật đầu:
“Không biết ! Ta cái gì cũng không biết. Chỉ biết lúc mình tỉnh dậy cũng đã không ở trên Thiên Ngọc Sơn, đã bảy năm rồi, cũng không có gặp qua một người trên Thiên Ngọc Sơn.”
Lời nói thương cảm này, lại khiến Như Ý không biết nên tiếp lời làm sao.
Bảy năm, vậy thì hẳn là năm thứ hai nàng rời đi, Lâm Mộng Hinh cũng bị đưa xuống núi, hơn nữa còn là lúc chính nàng hoàn toàn không biết tình huống gì thì bị đưa xuống núi.
Đây là vì cái gì?
“Thật ra thì hắn không phải ca ca ta.” Lâm Mộng Hinh chợt nói một câu như vậy.
Vẻ mặt nữ tử vẫn nhàn nhạt, có chút sầu bi, lại có chút tự giễu.
“Lúc ta còn nhỏ không biết, còn nói mình là muội tử hắn, cho nên sống hết sức phách lối. Mặc dù hắn đối đãi ta không tốt, nhưng ta cho là có thể bởi vì ta quá mức tùy hứng, cho nên ca ca giận ta. . . . . .”
Lời của nàng khiến Như Ý liền nghĩ tới vài ngày ngắn ngủi ở trên Thiên Ngọc Sơn, khi đó nàng cũng biết Mạnh cũng không thân cận muội muội này, cũng không thích, thậm chí có chút chán ghét.
Lúc ấy nàng không nghĩ ra, nhưng bởi vì việc không liên quan đến mình, liền cũng không hỏi.
Nhưng bởi vì người trên núi Thiên Ngọc cũng biết Lâm Mộng Hinh là muội muội Tôn chủ, coi như quan hệ không tốt, nhưng rốt cuộc vẫn là tiểu thư, không có ai dám chậm trễ.
Nàng cũng là bởi vì tầng quan hệ này, mới tại đêm hỏa hoạn, liên thủ Chấp Kiếm, kéo nàng từ trên con đường tử vong trở lại.
Nhưng hôm nay, nàng nói cho nàng biết, mình không phải là muội muội Mạnh. . . . . .
Cô nương.” Lâm Mộng Hinh kéo kéo khóe môi, rất biết lòng người nói câu: ”Ngươi có phải có chút hối hận cứu ta trở lại hay không?”
Như Ý có chút ý tứ không tốt lắm, nữ tử vừa tiếp tục nói:
“Ta vẫn luôn suy nghĩ tại sao ngươi muốn cứu ta, bây giờ nghĩ lại, tám phần là dính ánh sáng ca ca ta. Ngươi nể mặt của hắn mới ra tay cứu giúp, phải hay không?” .