Những nử tử kia trải qua huấn luyện nghiêm khắc hoàn toàn hiểu như thế nào mới có thể thỏa mãn nhu cầu lớn nhất của nam nhân, trận trận tiếng cười duyên ở bên trong, có người đã thấy đùi thon dài đẹp đẽ quấn lên cổ Nguyên Khang.
Mùi thơm cơ thể nữ nhân tự đến, men say càng đậm.
Cứ như vậy phóng túng một lần đi! Nguyên Khang liều mạng dùng một chút thanh tỉnh cuối cùng khuyên giải mình!
Mệt mỏi hai mươi năm, đã quyết định buông tha, vậy thì sẽ không còn mong muốn cái gì là lưu danh thiên cổ, một đêm này sẽ để cho hắn đang hoàn toàn trở thành một hôn quân, gông xiềng hoàng quyền cùng đạo đức, tất cả vứt bỏ đi!
Chợt cúi người mạnh một cái, hung hăng đè hai nử tửở phía dưới.
Nụ hôn mạnh mẽ lại vội vàng không mang theo thương tiếc chút nào rơi vào trên người vũ cơ, hôn người này lại đổi người khác, chỉ trong chốc lát, tám nữ tử kiều mị ở những nơi y phục tụt xuống gắn đầy hồng ngân.
Tiếng thở gấp liên tiếp, trong lúc này, so với pháo hoa trên cao còn phải nóng rực hơn.
Dục vọng Nguyên Khang đã tới cực điểm, ngón tay nhanh chóng rút ra từ trong cơ thể một nử tử, ngược lại chuẩn bị kéo quần áo của mình.
Chỉ là tay kia mới vừa chạm đến Hoàng Bào, còn không kịp kéo xuống, chỉ nghe Đại Thái Giám ở bên cạnh gấp đến độ xoay quanhkêu to ——
"Hoàng thượng, đây đều là người Mạnh Quốc!"
Chỉ một câu, như sấm đánh một kích tới Nguyên Khang.
Vẻ mặt những vũ cơ kia vốn phóng túng, trong nháy mắt theo một tiếng hô này tỉnh lại.
Tất cả động tác bọn vũ cơ cố gắng khêu lên dục vọng của hắn trong nháy mắt trở nên tái nhợt, tất cả trêu đùa cùng kích tình đều dừng lại ở mối hận quốc gia đã bại trận.
"Cút ngay ——" chợt đẩy chúng cơ, Nguyên Khang còn chưa tỉnh rượu lắc lắc đứng dậy. Cũng không quản hình dáng mình không ngay ngắn, càng không kể là say ngất đến không thấy rõ mọi người.
"A ——" hắn ngửa đầu lên trời, tùy tâm hét lên một tiếng, rung khắp phía chân trời.