Chợt có một ý niệm liều lĩnh, Như Ý đang suy nghĩ, cho dù có một ngày nếu mình phải chết thật, thậm chí đã bị người vùi vào phần mộ.
Sư phụ nàng cũng sẽ moi nàng ra, sau đó nghĩ biện pháp lăn qua lăn lại cho sống dậy!
Tâm niệm nặng trĩu, suy nghĩ miên man đi ngủ.
Chỉ là khóe môi lại đang mỉm cười vì ý niệm sâu xa ở trong lòng, lại làm cho nam tử bảo vệ ở một bên thấy phải mất hồn.
"Ai!" Thở dài một tiếng, sau đó ngồi ở ven xe trượt tuyết, nắm lấy tay của nàng, lông mày nàng giản ra, lại xoa xoa gương mặt của nàng.
Động tác của Ngọc Hoa làm hết sức tự nhiên, không có chút nào sẽ cảm thấy kỳ cục.
Chỉ là có thêm một tiếng thở dài, làm cho cảnh đẹp như thế thêm mấy phần thê lương.
Một gian phòng thí nghiệm băng nho nhỏ, nàng nằm, hắn ngồi.
Một hai mắt nhắm nghiền, rồi lông mi lại thỉnh thoảng lay động, ngủ thật sưk không an ổn.
Một cũng là nắm chặt tay của nàng, một tay kia vòng tay qua eo nhỏ của nàng, vỗ nhẹ đầu từng phát từng phát.
Giống như là dụ dỗ đứa bé ngủ say, kiên nhẫn như thế, thương tiếc cưng chiều như thế.
"Nha đầu yên tâm, vi sư nhất định chữa cho ngươi." Theo bản năng liền nỉ non, mặc dù biết nàng chưa chắc nghe được, nhưng giống như là một mình an ủi, nói ra, tâm đều sẽ thiết thực một chút.
Nhưng không nghĩ, ngón tay Như Ý nhẹ nhàng động sau khi hắn nói xong lời này!
Động tác kia hết sức nhỏ, nếu không phải Ngọc Hoa thận trọng như vậy, thật đúng là thực khó phát hiện.
Nhưng hắn đã hiểu, nha đầu này có ý tứ là: sư phụ ta biết rõ! Ta biết rõ ngươi nhất định sẽ chữa khỏi cho ta!
Vì vậy, nam nhân đẹp tới nỗi làm người ta giận sôi liền nở nụ cười!
Nụ cười rực rỡ đến mức có thể làm băng tan!
Trong lòng hắn đang từ từ nghĩ, nếu như bị đồ nhi mình nhìn bản thân cười như vậy, tám phần hai mắt lại muốn nhìn thẳng tới, sau đó nước miếng chảy ấy chứ? .