VietWriter
Nam Ngự không ngờ Ngũ Vận Uyển sẽ trả lời như vậy nên thoáng ngấn người. Ngay sau đó, anh quay xe lăn về phía cô, nhìn thấy vẻ căng thẳng và khó chịu trên mặt cô lại không khỏi mềm lòng.
"Ngũ Vận Uyển" Anh bỗng nhiên nói, "Em có muốn khiêu vũ không?"
"Khiêu vũ?" Ngũ Vận Uyển sửng sốt, "Tôi khiêu vũ với ai chứ?"
Đọc nhanh ở VietWriter
Nam Ngư ngồi trên xe lăn chắc chắn không thể khiêu vũ nhưng ở đây cô chẳng quen ai khác ngoài anh.
Nam Ngự nhìn dáng vẻ ngơ ngác ngốc nghếch của Ngũ Vận Uyển lại không nhịn được khẽ cười.
"Với tôi." Anh nói ngắn gọn hai từ rồi đột nhiên nắm lấy tay Ngũ Vận Uyển.
Khiêu vũ với Nam Ngự à?
Ngũ Vận Uyển vẫn ngẩn người, còn chưa kịp phản ứng thì Nam Ngự đột nhiên điều khiển xe lăn của mình về phía trung tâm đại sảnh.
Vì vậy, Ngũ Vận Uyển cũng bị anh nắm tay dẫn về phía trung tâm theo.
"Nam Ngự?" Ngũ Vận Uyển hoàn toàn sửng sốt, "Anh làm gì vậy?"
"Khiêu vũ." Nam Ngự thường ngày lãnh đạm lại chợt mỉm cười, "Chẳng phải em nói trước đây em từng học nhảy à? Bây giờ em còn nhớ không?"
Lúc này Ngũ Vận Uyển mới chợt hiểu ra Nam Ngự thật sự muốn khiêu vũ với mình.
Cô lập tức đỏ mặt, "Tôi... tôi nói linh tinh thôi, tôi nhảy toàn sai nhịp."
Nam Ngự càng cười tươi hơn, "Vậy sao? Vậy thì càng dễ xử lý".
Ngũ Vận Uyến ngẩn người, còn chưa kịp hỏi "cái gì dễ xử lý" thì Nam Ngự nắm tay cô chợt kéo mạnh.
Ngũ Vận Uyển lập tức mất thăng bằng, ngã ngồi trong lòng Nam Ngự.
"Nam Ngự! Anh làm gì vậy?" Cô hoảng loạn, giãy giụa muốn đứng lên nhưng Nam Ngự đã ôm chặt lấy eo cô, khiến cô không thể động đậy được.