Mọi người cùng nhau hát bài chúc mừng sinh nhật ông cụ, ông vui lắm.
Tất cả mọi người đều rất vui, duy chỉ có Nam Tiêu ngồi một bên mái nhìn Nam Ngự và Ngũ Vận Uyển như muốn nhìn thấu chuyện gì.
Lâm Tiểu Như được xếp ngồi chỗ quan trọng, xem ra thái độ của ông cụ Nam đối với Lâm Tiểu Như cũng tốt hơn nhiều vì đứa bé trong bụng cô ta.
Ông cụ Nam còn tự gắp đồ ăn cho Lâm Tiểu Như: “Nào, Tiểu Như, nếm thử món này xem có hợp khẩu vị của cháu không. Cháu đã có thai, phải luôn chú ý dinh dưỡng và chế độ ăn uống của mình đấy nhé.”
Đúng là ông cụ Nam rất để ý chuyện có cháu nối dõi, Ngũ Vận Uyển nghĩ.
Thảo nào Nam Ngự phải giả vờ bị tàn phế hai chân, sự uy hiếp của Nam Ngự quá quan trọng đối với loại người ra vẻ đạo mạo như Nam Tiêu nên năm đó anh ta phải xuống tay với anh.
Sau khi biết chuyện năm đó Nam Tiêu ra tay với Nam Ngự, giờ nhìn ông ta Ngũ Vận Uyển cứ cảm thấy khó chịu một cách kỳ lạ.
Vẻ kì quặc trong mắt ông ta khiến người ta không thể nhìn thấu suy nghĩ.
Ăn xong, mọi người bắt đầu mở quà.
Quà của Nam Tiêu là một món đồ trang trí bằng ngọc bích có hình dáng rất đẹp, kết cấu bằng đá quý hiếm và chất liệu cực kỳ tinh khiết, là một báu vật hiếm có.
Ánh mắt mọi người rực sáng, khen Nam Tiêu hiếu thảo với ông cụ Nam, khối ngọc bích này là một món đồ tốt hiếm có.
Ông cụ Nam chỉ nhìn lướt qua rồi bảo: “Ừ, tốt, cháu nhọc lòng rồi”
Tới quà của Nam Ngự.
Nam Ngự tặng ông cụ Nam một chiếc hộp gỗ sưa được chạm khắc tinh xảo và sống động, là món đồ cổ với niên đại hơn một trăm năm.
Anh biết ông cụ thích đồ cổ nên cố ý mua nó từ cuộc đấu giá ở nước ngoài, vốn định tặng ông cụ làm quà tết, không ngờ năm nay ông lại thông báo sẽ tổ chức sinh nhật, anh bèn tặng nó cho ông cụ trước.
Ông cụ Nam rất hài lòng khi nhận món quà này, cụ bảo: “Được đó, Nam Ngự vẫn hiểu ý ông hơn. Thứ này không nói đến giá trị, chỉ xét về mặt hình thức cũng là thứ mà chỉ hoàng thân quý tộc ngày xưa mới có. Ừ, giỏi lắm”
Nam Tiêu tức sắp bốc khói trong lòng nhưng ngoài mặt vẫn bình tĩnh như mặt nước.
Quà của Lâm Tiểu Như và Nam Bả cho ông cụ cũng rất quý giá.
Ông cụ Nam vui vẻ cười nói với hai người họ: “Quà của hai đứa hôm nay cũng hợp ý ông nhưng món quà lớn nhất của hai đứa là sinh mệnh nhỏ bé kia kìa, Lâm Tiểu Như sinh con nối dõi cho nhà họ Nam, giỏi lắm”
Tim Lâm Tiểu Như đập như nổi trống, ông cụ Nam càng nói thì tim cô ta đập càng nhanh hơn.
Quà của mọi người rất đắt tiền, đều là đồ khắc ngọc hoặc ngọc bích gì đó.
Còn món quà của chính Ngũ Vận Uyển lại khiến cô cảm thấy rất bủn xỉn.
Nam Ngự đẩy xe lăn tới cạnh Ngũ Vận Uyển, sờ bàn tay hơi lạnh của cô.
Ngũ Vận Uyển tránh tay anh, cô vẫn còn tức nhé.
Ông cụ Nam bảo Ngũ Vận Uyển: “Vận Uyển, ông muốn xem quà của cháu, ông mong nó lắm đấy”
Ngũ Vận Uyển mím môi, thấy mọi người xung quanh đều đang nhìn món quà trong tay mình, thầm nghĩ không lấy cũng không được. Bỏ đi, cô đã quen bị người khác coi thường, cũng chẳng bận tâm nữa.
Ngũ Vận Uyển vừa mở hộp ra, mọi người đều bĩu môi, quà gì thế, một cái máy mát xa nhỏ?
Quà sinh nhật của cô Nam tập đoàn Ngự Diệu thật rẻ tiền.
“Máy mát xa?” Ông cụ Nam cầm máy lên nhìn.
Ngũ Vận Uyển đáp: “Ông nội, cháu biết thỉnh thoảng ông cảm thấy khó chịu trong người, chiếc máy mát xa này có lẽ sẽ giúp ông thoải mái hơn...”
Dần dần Ngũ Vận Uyển hết tự tin, giọng cũng nhỏ đi...
Cô thật sự cảm thấy hơi tự ti, dù sao quà của người khác đều quý giá như vậy không rẻ mạt như quà của cô.
Các thành viên nhà họ Nam hiển nhiên cũng nghĩ như vậy, họ cười nhạo
chẳng hề nể nang.
“Tôi nói chứ vị mợ hai này keo kiệt quá nhỉ, máy mát xa? Cái thứ tồi tàn này
mà lấy ra được á?”
“Chậc chậc, người gì tặng quà đó, cô nhìn dáng vẻ nghèo kiết hủ lậu của cô ta cũng chỉ có thể tăng loại quả này thôi!”
“Ấy, đừng nói, cô nói làm tôi nghĩ tới mấy bức ảnh của cô ta trong bữa tiệc lần trước. Ha ha, một người phụ nữ nhơ nhuốc, thấp kém, xấu hổ muốn chết”
“Cũng không biết cậu hai nghĩ gì lại thích một người phụ nữ như vậy, còn phổ trương lập quỹ Vận Uyển gì đó nữa.”
Nghe thấy những lời cay nghiệt xung quanh, Ngũ Vận Uyển càng cúi đầu thấp hơn.
Đúng đấy, cô vốn không phải người trong giới này, trước giờ không biết nên tặng quà gì, bây giờ mất mặt cũng là điều bình thường.
Ánh mắt Nam Ngự trở nên lạnh lùng, anh vừa muốn nói nào ngờ ông cụ Nam. đã lên tiếng trước.
Ông cụ Nam nhìn Ngũ Vận Uyển hài lòng gật đầu, cười bảo: “Đây là món quà tốt nhất và thích nhất mà ông được nhận. Vận Uyển, đứa cháu hiếu thảo này, ông cảm ơn”
Món quà của Ngũ Vận Uyển được ông cụ Nam hết lời khen ngợi khiến mọi người vô cùng kinh ngạc.
Họ liếc mắt nhìn nhau với vẻ không cam lòng.
Ông cụ Nam thiên vị quá, không biết mắt nhìn kiểu gì, một món quà rẻ mạt thế mà lại coi như bảo vật.
Nam Tiêu nói bóng nói gió với Nam Ngự: “Cậu có keo kiệt với vợ mình quá không vậy? Máy mát xa này cùng lắm chỉ tốn mấy ngàn sao xứng với cái danh vợ sếp chứ. Em trai à, cậu không cho cô ta nổi một tấm thẻ vàng sao?”
Nam Ngự thản nhiên trả lời: “Đây là món quà mà vợ chồng tôi đã cùng nhau chuẩn bị, mắt nhìn của cô ấy rất tốt, anh không thấy ông nội rất thích à? Và lại quan trọng không phải giá trị mà là lòng thành, anh hiểu chưa?”
“Cậu!” Nam Tiêu rất muốn lao vào đánh Nam Ngự một trận.
Ông cụ Nam vội vã can ngăn: “Hai anh em cháu ít dịp gặp mặt giờ vừa gặp đã cãi nhau, lớn từng này rồi còn y hệt hồi nhỏ, thật bẽ mặt”
Vừa nhắc đến hồi nhỏ, Nam Tiêu và Nam Ngự đều im lặng, hai người họ đã đánh nhau từ nhỏ tới lớn.
Ngay từ nhỏ hai người đã không ai chịu ai, người này giỏi nhất trường, người kia cũng muốn làm học sinh giỏi nhất trường. Người này thích đua xe, người kia cũng đi đua xe... Oan gia ngõ hẹp.
Thấy ông cụ Nam thích Ngũ Vận Uyển hơn mình, Lâm Tiểu Như thầm tức giận nhưng trước mắt cô ta vẫn phải kiềm chế bản thân, nhất là ở trước mặt Nam Ngự.
May mà ông cụ Nam nghĩ cô ta mang thai thật nên rất quan tâm cô ta, đúng là mẹ quý nhờ con.
Mỗi người đều có mục đích riêng nói nói cười cười thế mà đã hơn tám giờ tối.
Ông cụ Nam nói: “Hôm nay mọi người cứ ở lại phòng cho khách đi, có tuổi rồi, không thích cô đơn một mình mãi, thỉnh thoảng cũng cần các cô cậu bầu bạn”
Mọi người lần lượt chào tạm biệt ông cụ Nam rồi về phòng của mình.
Ngũ Vận Uyển đang định đi thì ông cụ gọi cô lại.
“Ngũ Vận Uyển” Ông cụ Nam bảo: “Cháu ở lại nói chuyện với ông”
Nam Ngự cũng muốn ở lại nhưng bị ông cụ Nam đuổi đi: "Sao, vẫn lo lắng cho vợ cháu à, thật là.”
“Ông nội, cháu không có ý này” Nam Ngự cau mày.
“Hử? Hay là ông cản trở tình cảm của hai đứa?” Ông cụ Nam làm bộ nghiêm túc.
“Ông nội..” Ngũ Vận Uyển cũng tỏ ra thẹn thùng.
“Đi thôi, tới phòng làm việc của ông. Chúng ta cứ kệ nó” Nói xong, ông cụ Nam bước về phía phòng làm việc.
Ngũ Vận Uyển quay đầu nhìn Nam Ngự ý bảo anh yên tâm, sau đó đi theo ông nội.
Nam Ngự vẫn hơi lo lắng nhưng lòng anh biết ông nội chắc chắn sẽ không làm tổn thương Ngũ Vận Uyển, chỉ không biết ông muốn nói gì với cô.
Nam Tiêu đứng một bên nhìn sự tương tác qua lại giữa Nam Ngự với Ngũ Vận Uyển, ông ta cười khẩy.
Thông qua ánh mắt hôm nay giữa hai người, có thể thấy tình cảm của hai người vẫn chưa sâu đậm cho lắm. Ông ta cảm thấy tối nay mình phải tìm Ngũ Vận Uyển nói chuyện, đây có lẽ là một cơ hội tốt.
Trong phòng làm việc.
“Ông ơi, cháu xin lỗi vì đã làm ông lo lắng” Ngũ Vận Uyển khẽ nói.
Mặc dù ông cụ Nam đã ít giao du với bên ngoài, nhưng ông vẫn rất chú ý đến tình hình của Nam Tiêu và Nam Ngự. Ngũ Vận Uyển cảm thấy chuyện của cô đã khiến nhà họ Nam xấu hổ, mặc dù đây chỉ là sự hiểu lầm nhưng rốt cuộc cô vẫn làm kinh động đến ông cụ Nam.
Quả thực ông cụ Nam có hơi lo lắng về những chuyện này.
Ông cụ nói: "Nam Ngự đã chủ động tiết lộ thân phận của cháu một cách phố trương, điều này cho thấy nó rất yêu cháu. Cũng bởi vì nó công khai phô trương vậy mới dẫn đến một loạt sóng gió không có lợi đối với nhà họ Nam"
Ngũ Vận Uyển càng cảm thấy áy náy hơn.
Thật ra ông cụ Nam không có ý trách móc Ngũ Vận Uyển. Ông chỉ nghĩ rằng tối nay nên gọi cô đến để nhắc nhở cô và Nam Ngự sau này phải chú ý đúng mực và làm tốt công tác bảo vệ hơn, đừng để cho kẻ tiểu nhân được như ý nữa.
Ông cụ Nam đột nhiên nghĩ tới điều gì đó: "Ông hỏi cháu, con nhóc Lâm Tiểu Như kia cũng có thai rồi, sao các cháu vẫn chưa có tin gì?"
“Chuyện này... Cháu cũng không biết ạ” Ngũ Vận Uyển đỏ mặt.
Giở cô và Nam Ngự đã là vợ chồng thực sự, nhưng không hiểu sao bụng cô vẫn chưa có tin tức gì.
“Hừ, các cháu không cố gắng làm ông già đây cứ phải sốt ruột” Ông cụ Nam đột nhiên giở tính tình trẻ con.
Ngũ Vận Uyển cảm thấy ông ấy đôi khi rất đáng yêu, không hề ra vẻ kiêu căng ngạo mạn chút nào.
Ông cụ Nam đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, hỏi một cách bí hiểm: "Có phải năng lực của Nam Ngự... kém không?"
“Sao cơ ông?” Ngũ Vận Uyển sửng sốt, không kịp phản ứng.
“Cái đó... Ai da.." Ông cụ Nam thực sự lo lắng về trí thông minh của Ngũ Vận Uyển, nói: "Sao cháu ngốc thế nhỉ..."
Ngũ Vận Uyển giật mình, bỗng hiểu những gì ông cụ nói, cô đỏ mặt xấu hổ.
Năng lực của Nam Ngự rất mạnh, cô đã được lĩnh giáo rồi. Ngày nào cô dậy cũng cảm thấy lưng đau nhức, còn không phải do cháu trai yêu quý của ông
ấy gây ra sao. Năng lực của Nam Ngự không phải dạng tầm thường đầu.
Ông cụ này muốn có chắt đến sắp điên rồi, nào ai lại hỏi thẳng cháu dâu vấn đề này.
Nhìn mặt Ngũ Vận Uyển đỏ như vậy, hẳn là đã nghe hiểu rồi. Ông cụ biết cô là người hướng nội và nhút nhát, cũng không tiện hỏi nhiều nữa.
Ông nói: "Dù sao thì các cháu phải nắm chắc chuyện của mình, không thể để hai ba con Nam Tiêu chiếm ưu thế được. Khi trở về các cháu phải cố gắng hơn nữa!"
“Cháu biết rồi, ông nội” Ngũ Vận Uyển nghĩ thầm cứ đồng ý trước vậy. Tuy nhiên vừa dứt lời cô lại cảm thấy mình nói vậy hình như không giữ ý cho lắm.
Ông cụ Nam thì lại thấy chẳng sao cả, thay vào đó, ông cho rằng Ngũ Vận Uyển thật sự là một cô cháu dâu ngoan ngoãn, rất hiếu thảo và chu đáo.
Ông cụ Nam sai người chuẩn bị cho Ngũ Vận Uyển rất nhiều đồ bổ, nào là hải sâm, nhung hươu, cao da lừa, tổ yến... đầy đủ các loại đồ bổ dưỡng.
"Ông nội, sao cháu ăn hết được nhiều đồ bổ như vậy?” Ngũ Vận Uyển nhìn túi đồ lớn, đầu cũng muốn to ra. Ăn thế này thì cô còn có thể sống sót dưới thân Nam Ngự ư?
Ông cụ Nam nói: “Đem tất cả về, ngày nào cũng phải ăn hẳn hoi!” Ông nói với người giúp việc: "Đi, đưa đến phòng của Ngũ Vận Uyển, khi nào đó thì cất lên xe."
Quả thực Ngũ Vận Uyển khóc không ra nước mắt. Sao dòng họ giàu sang quyền thể này vẫn giữ truyền thống sinh con đẻ cái nối dõi tông đường như thời xưa vậy.
Ngũ Vận Uyển đi ra khỏi phòng đọc sách của ông cụ. Cô định lên tầng về phòng, không ngờ Nam Tiêu đột ngột xuất hiện.
“Anh cả, trùng hợp quá” Ngũ Vận Uyển hỏi, ánh mắt có chút cảnh giác.
Nam Tiêu tiến về phía trước, nói: "Em dâu, anh đang đợi em."
“Đợi em?"
“Đúng, đang đợi em” Nam Tiêu cười nhẹ, trong nụ cười có ẩn ý sâu xa: “Đi thôi, đến phòng làm việc của anh đi, chúng ta nói chuyện một chút”
Ngũ Vận Uyển cau mày không muốn đi theo, nhưng dù sao Nam Tiêu cũng là
anh cả, khó từ chối. Cô đành cắn răng chịu đựng đi đến phòng làm việc của Nam Tiêu.
Trong phòng làm việc được trang trí rất đẹp, có rất nhiều sách chuyên về kinh doanh, được thiết kế rất tinh xảo. Bàn làm việc được sắp xếp gọn gàng, không có một vết bụi và được lắp đặt hai màn hình, có thể thấy Nam Tiêu là một người rất thích Internet.
Ngũ Vận Uyển biết Nam Ngự vẫn luôn giả vờ tàn tật để đề phòng Nam Tiêu. Chuyện Nam Ngự bị hại mười năm trước có khả năng cao liên quan đến Nam Tiêu, vì vậy anh hết sức cảnh giác phòng bị Nam Tiêu. Nam Tiêu tìm cô nói chuyện riêng, không biết sẽ nói gì với cô.
Trái lại Nam Tiêu vẫn lộ ra dáng vẻ rất quen thuộc từ trước đến giờ, nói với Ngũ Vận Uyển: "Ngồi đi, ngồi đi, đừng đứng nữa. Chúng ta ngồi xuống nói chuyện"
Ông ta tự rót cho mình một ly whisky thêm đá và nói với cô: “Uống gì không? Cà phê, vang đỏ, whisky hay nước trái cây?"
Ngũ Vận Uyển đáp: "Nước trái cây ạ."
Nam Tiêu hoà nhã, hỏi han Ngũ Vận Uyển ân cần. Nếu không phải Nam Ngự từng bảo Ngũ Vận Uyển cẩn thận với Nam Tiêu, đúng là cô sẽ dễ dàng bị lừa gạt bởi sự ân cần hiền lành của ông ta.
Nam Tiêu đột nhiên chuyển lời: "Có phải hôm nay em và Nam Ngự cãi nhau không? Có vẻ hai đứa đều không cười mấy, cãi nhau à?"
“Không, không ạ.” Ngũ Vận Uyển không muốn nói với ông ta quá nhiều, cũng không muốn giải thích với người khác: “Bọn em không cãi nhau”
Nam Tiêu liếc qua khóe mắt, cảm thấy Ngũ Vận Uyển có vẻ không cởi mở với mình lắm, dường như cô cũng không có thiện cảm với ông ta.