Nam Ngự không trả lời câu hỏi của cô ta mà chỉ lấy một bức ảnh từ trong túi ra. Bức ảnh đã hơi ố vàng, nhưng vẫn có thể thấy rõ một bé gái mặc váy công chúa trong ảnh. Bé gái này nhìn rất quen, nhưng vì bức ảnh mờ nên cô ta không dám chắc chắn ngay được.
Nam Ngự hỏi cô ta: “Cô có biết người trong ảnh không? Có phải là cô không?”
Ánh mắt Lâm Tiểu Như hơi lóe lên, cô ta vô thức cảm thấy bức ảnh này nhất định có liên quan đến việc Nam Ngự tha cho mình. Nếu cô ta phủ nhận thì Nam Ngự còn đối xử với cô ta như vậy sao? Nhưng nếu cô ta thừa nhận thì liệu có gây ra thêm chuyện tồi tệ hơn không?
Dù sao thì trước đây Lâm Tiểu Như đã làm quá nhiều điều khiển Ngũ Vận Uyển tổn thương, cô ta không thể dễ dàng thừa nhận hay phủ nhận.
Cô ta không trả lời anh mà hỏi ngược lại: “Sao vậy, phải hay không phải thì có thể nói lên điều gì?”
“Trong một đêm mười năm trước, cô còn nhớ không? Cô đã vô tình cứu một chàng trai bị thương ở hai chân, cô đã đi một quãng đường rất xa để đưa cậu ấy đến bệnh viện... Sau đó, cậu ấy đã được cứu” Nam Ngự dừng lại một chút, “Mà người đó chính là tôi”
“Anh?” Lâm Tiểu Như thật sự không có ấn tượng, cô ta không nhớ ra gì cả. Nhưng trong lòng cô ta biết rằng chính vì lý do này mà Nam Ngự mới không trừng phạt
mình nữa. Cô ta đúng là gặp may mà.
“Lâm Tiểu Như, cảm ơn cô khi đó đã cứu tôi, không có cô thì e rằng tôi đã chết.” Nam Ngự thấp giọng nói, tuy giọng nói của anh bình tĩnh nhưng vẫn có thể nghe ra được sự biết ơn.
Ngày hôm qua, trợ lý Dương Tá nhận được một cuộc gọi, đối phương nói rằng đã tìm được danh sách người mua chiếc váy công chúa phiên bản giới hạn năm đó, trong đó có tên của Lâm Tiểu Như. Mà địa điểm chụp bức ảnh lại ngay gần biệt thự nhà họ Lâm. Sau khi tiến hành đối chiếu ảnh chụp, đối phương chắc chắn rằng đó là Lâm Tiểu Như.
Hóa ra Lâm Tiểu Như chính là ân nhân cứu mạng mà khi đó Nam Ngự muốn tìm.
Thì ra bé gái trong bức ảnh là ân nhân cứu mạng của Nam Ngự, chẳng trách anh lại như vậy. Rốt cuộc Lâm Tiểu Như cũng hiểu được nguyên nhân, trong lòng nảy sinh một ý tưởng.
Cô ta im lặng một lúc, không muốn nhắc quá nhiều về hồi ức của bức ảnh đó.
Cô ta đột nhiên nhớ tới Khương Linh, hình như từ tối qua đến giờ vẫn không thấy bà ta đâu, chẳng lẽ bà ta trở về biệt thự nhà họ Lâm rồi?
Lâm Tiểu Như rụt rè hỏi Nam Ngự: “Vậy mẹ tôi đâu rồi? Tôi vẫn luôn không thấy bà ấy, có phải bà ấy đã về nhà rồi không?”
Nam Ngự cười khẩy một tiếng, “Nghe này, tôi có thể tha cho cô nhưng còn mẹ cô thì không. Nếu kẻ đầu sỏ đứng sau chuyện xảy ra với Ngũ Vận Uyển vào hai năm trước thật sự là cô”.
Nam Ngự nói một cách uyển chuyển.
Đương nhiên anh biết rõ kẻ đầu sỏ đứng phía sau chuyện năm đó không phải Khương Linh mà là Lâm Tiểu Như. Nhưng khi đó Lâm Tiểu Như chỉ là một sinh viên, Khương Linh là mẹ cô ta nên không thể không biết rằng Lâm Tiểu Như đã lợi dụng thế lực nhà họ Lâm. Nhưng chắc hẳn bà ta cũng ghét mẹ con Ngũ Vận Uyển nên mới mắt nhắm mắt mở, thậm chí còn âm thầm giúp đỏ.
Hôm nay, anh nể tình mười năm trước nên mới không làm gì Lâm Tiểu Như, nhưng anh sẽ không bỏ qua cho Khương Linh.
Lâm Tiểu Như hiểu được hàm ý của Nam Ngự. Khó khăn lắm cô ta mới được cứu sống an toàn, cô ta sợ Nam Ngự sẽ lại phẫn nộ trả thù mình cho nên không dám yêu cầu anh tha cho Khương Linh.
Lâm Tiểu Như giả bộ đáng thương, nói: “Như vậy, sếp Nam, tôi có thể gặp mẹ tôi một lát được không?”.
Nam Ngự lạnh lùng trả lời: “Xin lỗi, bà ta đã bị tối tống ra nước ngoài rồi. Như vậy Ngũ Vận Uyển mới được an toàn”
Lâm Tiểu Như nổi da gà, Nam Ngự ra tay thật độc ác.
Tất nhiên cô ta biết rằng Khương Linh bị tống ra nước ngoài không phải để hưởng thụ niềm vui, e rằng bà ta sẽ phải chịu đựng sự tra tấn!
Cô ta nói: “Bà ấy vẫn ổn chứ? Sếp Nam, anh đừng làm khó bà ấy, dù sao thì bà ấy cũng đã lớn tuổi rồi. Tôi thật sự rất muốn gặp bà ấy, anh có thể cho bà ấy về được không...”
Nhắc đến Khương Linh, Nam Ngự lập tức cảm thấy chán ghét. Nhưng nể tình mười năm trước, anh vẫn lạnh
lùng nói: “Tôi có thể cho hai người gọi một cuộc video call, trò chuyện đôi ba câu, không hơn không kém”
Lâm Tiểu Như vẫn muốn yêu cầu thêm, nhưng nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng của Nam Ngự, cô ta đành phải tạm thời chấp nhận kết quả này. Chờ sau này cô ta sẽ lại nghĩ cách đón Khương Linh về, tạm thời cô ta đành phải để mẹ mình ở đó chịu khổ.
Cô ta ra chiêu làm nũng, nói với Nam Ngự bằng giọng ngọt ngào: “Cảm ơn anh, sếp Nam”
Nhưng ngoài Ngũ Vận Uyển ra thì Nam Ngự là loài động vật miễn dịch với tất cả phụ nữ khác. Anh nói với gương mặt không chút cảm xúc, “Cô nghỉ ngơi cho tốt đi”
Nam Ngự rời khỏi phòng bệnh, anh nói rằng sẽ dặn Dương Tá cho Lâm Tiểu Như gặp Khương Linh một lần.
Buổi chiều Lâm Tiểu Như xuất viện, cô ta được Dương Tá đưa đến một căn nhà ở ngoại ô, ở đó cô ta gọi video với Khương Linh.
Trong video, Khương Linh đang ngồi trong một căn phòng đơn sơ. Bức tường loang lổ, sàn nhà bẩn thỉu, có vẻ như bốn bề của căn nhà này đều bị gió lùa, cửa sổ cũng bị hỏng.
Khương Linh vừa nhìn thấy con gái, hơn nữa dường như cô ta vẫn ổn và không bị làm sao, sắc mặt cũng không tệ, nghĩ đến tình cảnh của mình, bà ta không khỏi rơi nước mắt.
Khương Linh rất chán chường, bà ta cũng gầy đi không ít, trông có vẻ vô cùng mệt mỏi, như thể đã làm rất nhiều việc mà không được nghỉ ngơi đầy đủ vậy.
Lâm Tiểu Như bật khóc, trái tim cô ta đau như bị dao cắt khi nhìn thấy bộ dạng thê thảm này của mẹ mình.
Người ta thường nói đánh con thì mẹ đau lòng, thực ra điều ngược lại cũng tương tự, đánh mẹ thì con đau lòng!
Trước đây Khương Linh luôn mặc hàng hiệu, đi đến đâu cũng có người theo sau bảo vệ, ở trong biệt thự cũng có người giúp việc phục vụ, ăn ngon mặc đẹp, có bao giờ phải chịu khổ cực như vậy chứ. Bà ta đã phải chịu cảnh khốn khó nhường nào! Trái tim Lâm Tiểu Như đau thắt lại.
Dương Tá rời khỏi phòng và đóng cửa lại.
Sau khi Dương Tá rời đi, Lâm Tiểu Như mới khóc lóc và nói với Khương Linh: “Mẹ, mẹ có khỏe không ạ?”
“Ừm... Ừm ..” Khương Linh che miệng, bà ta rơi lệ.
Bà ta có thể nói rằng mình sống không hề tốt ư? Bà ta đã bị trừng phạt nghiêm khắc! Trải qua tháng ngày sống không bằng chết. Ngày nào cũng phải làm rất nhiều việc nặng nhọc nhưng chỉ được ăn một ít cơm, chưa kể đến việc không có gà vịt thịt cá, có cơm canh thừa để ăn thôi cũng là tốt rồi.
Ở đây còn có một đám nông dân thô lỗ bắt nạt Khương Linh, hơn nữa còn nhổ nước miếng và thường xuyên đánh đập mắng chửi bà ta. Trên người bà ta có rất nhiều vết thương, nhưng vì quần áo đã che lấp nên con gái Lâm Tiểu Như không thể nhìn thấy.
Nước mắt Lâm Tiểu Như chảy từng hàng xuống đất, cô ta nói: “Mẹ, mẹ gầy đi rồi. Mẹ nhất định phải ăn ngon. ngủ kỹ. Đợi... đợi con và Nam Bá, còn cả ba nữa, chúng con sẽ cứu mẹ ra ngoài. Mẹ phải kiên nhẫn chờ con! Mẹ
nhé!”
“Được, được, mẹ chờ con” Khương Linh đã mất đi sự
kiêu ngạo và ngang ngược trước đây.
Khương Linh nói: “Không biết ba con thế nào rồi, mau bảo ông ấy đến cứu mẹ! Mẹ không muốn ở lại đây thêm một phút nào nữa, con gái à!”
Lâm Tiểu Như ra sức gật đầu.
Lâm Tiểu Như nhìn ngó xung quanh để chắc chắn rằng không có ai đang nghe trộm. Cô ta nói nhỏ: “Mẹ, tại sao
mẹ lại ôm hết chuyện xảy ra với Ngũ Vận Uyển hai năm trước vào người mình? Rõ ràng đó là do con làm. Nếu
mẹ không tự nhận thì có lẽ mẹ đã không phải chịu nhiều khổ cực như vậy. Tất cả là do con, đều là lỗi của con”
Dù sao thì người làm mẹ cũng là mẹ, đấu thể tàn nhẫn với con mình được.
Khương Linh nói: “Con bé ngốc, đương nhiên mẹ biết hai năm trước con đã làm gì, nhưng mẹ cũng không ngăn cản con đúng không? Con cứ coi như mẹ làm là được, nhất định đừng thừa nhận! Biết chưa? Thế lực của Nam Ngự rất lớn”.
Lâm Tiểu Như vô cùng cảm động.
Khương Linh an ủi con gái và nói: “Chỉ cần con bình an vô sự thì mẹ chịu khổ một chút cũng không sao. Có trách thì phải trách Ngũ Vận Uyển thêu dệt chuyện trong đó. Nếu không phải do nó yêu cầu Nam Ngự điều tra thì cậu ta sẽ đích thân đi điều tra sao? Nhất định là nó! Nếu không có Ngũ Vận Uyển và mẹ nó thì thế giới này sẽ yên bình! Tiểu Như, con phải sống tốt với Nam Bá biết chưa?”
Lâm Tiểu Như cảm thấy vô cùng có lỗi với Khương Linh, mẹ đã làm nhiều điều như vậy cũng là vì suy nghĩ cho hạnh phúc của mình.
Bây giờ bà ta phải chịu đựng sự khổ cực tại một đất nước nhỏ bé xa xôi và không rõ tên, đúng như lời Khương Linh nói, tất cả đều do Ngũ Vận Uyển gây ra!
Lâm Tiểu Như nói: “Mẹ đừng lo, con sẽ báo thù cho mẹ! Ngũ Vận Uyển, Mạnh Nhã Phân, một ngày nào đó tôi sẽ trả lại các người gấp đôi sự đau khổ mà mẹ con tôi đã phải gánh chịu. Tôi thề sẽ khiến các người chết thật khó coi! Mẹ, mẹ ở bên đó phải giữ gìn sức khoẻ nhé!”
“Được, được, con yên tâm, đừng lo lắng” Khương Linh đáp lại.
Trái tim họ đều hướng về Ngũ Vận Uyển, không ai chịu đứng về phía cô ta.
Khương Linh chợt nhớ lại một chuyện, nhỏ giọng hỏi Lâm Tiểu Như: “Trong bụng con...”
Bà ta biết thời gian không còn nhiều, dần dần có tiếng bước chân vang lên gần đó.
Khương Linh ám chỉ Lâm Tiểu Như: “Con phải bảo vệ bụng mình... Đây là lợi thế của con!”
Cô ta chưa kịp an ủi Khương Linh thêm vài câu thì video đã bị tắt.
Cũng chưa kịp nhìn mặt mẹ thêm chút nữa đã phải kết thúc vội vàng, không biết bao giờ mới gặp lại...
Lâm Tiểu Như lau nước mắt trên mặt, cô ta lẳng lặng ngồi đó, thầm quyết định!
Một lát sau Nam Ngự đến, vì tiện đường nên ghé qua xem thử.
Dương Tá nói Lâm Tiểu Như mới gọi video với phương Linh xong, đang đợi anh đến bố trí bước tiếp theo.
Nam Ngự cảm thấy mình cần phải thương lượng lại điều kiện với Lâm Tiểu Như và đền ơn cô ta trong một lần cho xong, sau này anh với cô ta không ai nợ ai nữa.
Trong phòng Lâm Tiểu Như đang ngồi ngay ngắn trên ghế, ngơ ngác nhìn ra ngoài cửa sổ.
Nam Ngự nhớ mười năm trước cô ta rõ ràng là một cô gái trong sáng và tốt bụng, sao bây giờ lại trở thành một người phụ nữ độc ác như vậy?
Lòng ghen tuông đáng sợ đến thế sao?
Lâm Tiểu Như thấy Nam Ngự ngồi xe lăn vào phòng, trên mặt cô ta vẫn còn nước mắt nhưng đã khôi phục vẻ bình tĩnh trước đây.
Nam Ngự hỏi cô ta: “Cô gặp Khương Linh rồi phải không?”
“Phải, sếp Nam” Lâm Tiểu Như trả lời: “Tôi thật sự không biết nên cảm ơn hay hận anh nữa. Tôi không nghĩ
mẹ tôi có thể chịu đựng được nỗi khổ đó, bà ấy chưa từng sống dưới đáy xã hội nên sẽ khó khăn lắm”
Nam Ngự nghĩ thầm, Lâm Tiểu Như nói đúng, anh không muốn để Khương Linh sống thoải mái, nếu không cho loại người này nếm chút khổ sở thì họ sẽ không tỉnh ngộ.
Anh còn cảm thấy mình đã nhẹ tay với Khương Linh ấy chứ.
Lâm Tiểu Như tưởng Nam Ngự đưa Khương Linh đi thì chắc chắn anh đã quyết rồi. Nếu bây giờ cô cầu xin ngược lại sẽ gây ác cảm với anh ta, điều này sẽ gây bất lợi cho tình cảnh của cô, cô không ngốc vậy đâu.
Cô ta nói với Nam Ngự: “Anh bảo tôi có ơn với anh nên muốn báo đáp tôi, anh định làm thế nào?”
“Cô muốn gì cũng được, miễn là tôi có thể thực hiện” Nam Ngự nghĩ Lâm Tiểu Như hẳn sẽ đòi tiền hoặc cổ phần gì đó nên hỏi cô ta với thái độ rất coi thường.
Gì cũng được?
Lâm Tiểu Như suy nghĩ, Nam Ngự thật lòng muốn báo đáp cô à? Anh ta tưởng đuổi cô dễ lắm sao?
Nào ngờ Lâm Tiểu Như lại cười khẩy: “Tôi muốn anh bỏ Ngũ Vận Uyển! Đây là điều kiện của tôi, thế nào, có thể đồng ý không?”
Muốn anh bỏ Ngũ Vận Uyển?
Nét mặt Nam Ngự lập tức sa sầm.
“Không thể, Lâm Tiểu Như” Nam Ngự lạnh giọng khẽ bảo: “Tôi không đồng ý điều kiện này của cô, cô nên đưa ra điều kiện thiết thực hơn”
“Sao, điều kiện này thật sự không được hả?”
Nam Ngự chậm rãi lắc đầu với Lâm Tiểu Như tỏ ý không thay đổi câu trả lời.
“Anh yêu cô ta thế sao, không ngờ đấy” Lâm Tiểu Như nói đùa.
“Nói điều kiện khác đi, Lâm Tiểu Như” Vẻ thiếu kiện nhẫn dần hiện lên trên mặt Nam Ngự.
Lâm Tiểu Như không cam lòng, đây là cơ hội đổi mình duy nhất của cô, phải nghĩ cho kỹ điều kiện, nếu anh ta
lấy ra tấm séc mấy chục triệu đừng hòng cô đồng ý.
Nếu là trước đây cô sẽ chọn tiền, nhưng bây giờ không giống, cô cần những thứ khác.
Lâm Tiểu Như nhún vai: “Thôi vậy, bảo anh bỏ Ngũ Vận Uyển cũng làm khó anh. Được thôi, Nam Ngự, anh đồng ý giúp tôi chấn chỉnh nhà họ Lâm, để tôi kết hôn với Nam Bá và sống cuộc sống không buồn không lo”
Điều này Nam Ngự có thể làm được.
Anh gật đầu.
Lâm Tiểu Như chậm rì đứng lên, ngẩng đầu nhìn Nam. Ngự: “Bây giờ đưa tôi về nhà, tôi muốn về nhà”
Không biết từ khi nào Nam Ngự đã trở thành trung tâm cuộc sống của cô. Không có Nam Ngự cô như mất phương hướng, trước mắt là một màn sương dày đặc, không thể tìm được thứ gì có thể bấu víu.
Ngũ Vận Uyển cười nhạo mình không có tiền đồ, lại không muốn chủ động gọi điện cho Nam Ngự, làm vậy khác gì bà quản gia, cô khinh thường bản thân thể này.
Trong phòng làm việc lại trở nên náo nhiệt.
Ngũ Vận Uyển nghe thấy mấy người chị Trinh và Hiểu Mai đang bàn tán tin mới gì đó bèn nghiêng về trước nghe ngóng coi như giải sầu.
Ngũ Vận Uyển hỏi: “Mọi người đang nói gì vậy?”
Hiểu Mai trả lời: “Chúng em đang nói về chuyện đầu tư
Ngũ Vận Uyển khẽ nhíu mày: “Đầu tư? Đầu tư gì cơ?”.
“Ha ha, chị Vận Uyển, là cổ phiếu đó, em đang nói về cổ phiếu của công ty nhà họ Lâm nè”
Thì ra họ đang nói về việc hôm nay cổ phiếu nhà họ Lâm bắt đầu tăng mạnh, bàn xem có nên mua cổ phiếu bên đó không, biết đâu nhà họ Lâm sẽ là đối tượng đầu tư tiềm năng của thị trường chứng khoán.
Tiểu Lý bảo: “Mọi người nói xem nhà họ Lâm đang giở trò gì, mới hôm qua cổ phiếu còn giảm mạnh mà nay đã tăng vùn vụt rồi! Một người anh của tôi thấy tình thế hôm qua không ổn nên bán sạch, cuối cùng lỗ nặng luôn.”
Một đồng nghiệp khác tiếp lời: “Vậy mọi người nói xem hôm nay cổ phiếu nhà họ Lâm đột nhiên tăng mạnh là vì sao? Lạ thật đó.”
“Cổ phiếu nhà họ Lâm không ổn, thật sự không vững được, cổ phiếu của tập đoàn Ngự Diệu ổn định hơn, không lỗ đầu, lại có quỹ Vận Uyển nên tôi mua nhiều lắm”
Trong khi mọi người đang bàn tán thì chị Trịnh kéo Ngũ Vận Uyển sang một bên hỏi: “Ngũ Vận Uyển, em tới vừa hay, em có thể cho tụi chị biết chút nội tình không? Nghe nói tập đoàn Ngự Diệu đầu tư số tiền lớn vào cổ phiếu nhà họ Lâm đó, chuyện này có thật không?”
Ngũ Vận Uyển lúng túng nhưng không thể hiện ra.
Cô đành đáp: “Em không rõ lắm về công việc của Nam Ngự. Xin lỗi, em không thể giúp gì được cho mọi người”
Chị Trịnh như nhìn ra manh mối: “Không sao, sao phải xin lỗi tụi chị chứ, em không sao là được.”
Chị Trịnh an ủi khiến Ngũ Vận Uyển càng khó chịu hơn.
Cô không hiểu rốt cuộc Nam Ngự muốn làm gì?
Lúc thì không về mà ở bệnh viện với Lâm Tiểu Như, lúc lại bù đắp thiệt hại giúp nhà họ Lâm, sao anh phải giúp Lâm Tiểu Như làm vậy? Cô ta nắm được nhược điểm của Nam Ngự?
Bỏ đi, cô nên thả lỏng rồi liên lạc với Nam Ngự thì hơn. Ngũ Vận Uyển cảm thấy không thể chịu đựng nữa, cô muốn chủ động gọi cho Nam Ngự.
Ai dè cô vừa cầm điện thoại lên đã nhận được cuộc gọi từ ông cụ Nam.
Trong điện thoại, ông cụ Nam nói với Ngũ Vận Uyển: “Vận Uyển, hôm nay là sinh nhật ông, những năm trước chúng muốn tổ chức sinh nhật cho ông nhưng ông không chịu. Khó được lần này ông muốn mọi người gặp nhau, ông đã gọi cho Nam Ngự rồi, cháu phải đến tham dự đấy!”.
Ngũ Vận Uyển cười đáp: “Ông nội, chúng cháu nhất định sẽ đến, gặp ông sau ạ.”
Sau khi nói chuyện với ông cụ Nam xong, cô liền cúp máy.
Ngũ Vận Uyển ngạc nhiên, sao không ai biết sinh nhật của ông cụ nhỉ, giờ ông ấy lại tự nhiên thông báo, nói tổ chức là tổ chức ngay.
Chiều nay không có phỏng vấn, Ngũ Vận Uyển quyết định ghé qua trung tâm thương mại gần đây để chọn quà sinh nhật cho ông cụ Nam.
Sau khi vào trung tâm thương mại, Ngũ Vận Uyển nhìn xung quanh, do dự mãi cũng không biết mua gì, trong lòng cô rất sốt ruột.
Ngũ Vận Uyển xem nhiều loại hàng vẫn không biết nên mua gì cho ông cụ mới ổn.
Cô vào một cửa hàng đồ hiệu cho nam, muốn mua một chiếc ví cho ông cụ, nhưng nghĩ lại ông cụ có vẻ không thích những thứ tầm thường này, xem hồi lâu lại đặt nó xuống.
Cô vòng tới vòng lui thì tới cửa hàng bán máy mát xa,
mua một máy mát xa có thể đeo ở cổ hoặc eo.
Cô biết ông cụ Nam xuất thân quân đội, tuy sức khỏe tốt nhưng cụ cũng có nhiều di chứng sau bị thương, có một chiếc máy mát xa chắc sẽ tốt hơn nhỉ?
Khi Ngũ Vận Uyển đang mải chọn máy, Nam Bá cũng đến trung tâm thương mại. Anh ta đi loanh quanh nhưng không thấy Ngũ Vận Uyển mà đi thẳng vào một cửa hàng khác.
Ngũ Vận Uyển đứng một mình bên đường vẫy một chiếc taxi, nhưng xe lại phóng đi rất nhanh.
Làm sao đây? Tiệc sinh nhật của ông nội sắp bắt đầu rồi, cô mà không bắt được xe nữa sẽ đến muộn mất.
Ngũ Vận Uyển hơi nôn nóng, muốn gọi Nam Ngự tới đón nhưng nào ngờ số điện thoại của anh lại không liên lạc được.
Rốt cuộc Nam Ngự đang làm gì? Anh không biết cô sẽ đi dự sinh nhật của ông cụ sao?
Ngũ Vận Uyển càng thấy khó chịu hơn.
Lúc này Nam Bá cũng cầm túi quà bước ra từ trung tâm thương mại.
“Ngũ Vận Uyển?” Nam Bá thấy Ngũ Vận Uyển đang sốt ruột đứng bắt xe bên đường: “Sao em lại ở đây?”
Thấy túi quà trong tay Ngũ Vận Uyển, anh ta hỏi: “Em muốn đi đâu? Biệt thự nhà họ Nam hả?”
Ngũ Vận Uyển nhìn đồ trong tay Nam Bá thì cười bảo: “Trùng hợp thế, anh cũng đi sao?
“Ừ, ông cụ đột nhiên gọi điện bảo sẽ tổ chức sinh nhật, trước giờ chưa từng có chuyện này đâu.” Nam Bà nói: “Đi thôi, chúng ta cùng nhau đi, anh chở em”
“Không cần, tôi sẽ tự bắt xe” Ngũ Vận Uyển cảm thấy không ổn cho lắm.
Nam Bá xem đồng hồ đeo tay rồi bảo: “Giờ này em không bắt được xe đầu. Ngũ Vận Uyển, em sợ anh ăn em hả?”
Ngũ Vận Uyển bị Nam Bá chọc cười, cũng sợ đến muộn vì không bắt được xe khiến ông cụ Nam buồn, đành đồng ý: “Thôi được, chúng ta đi cùng đi”
Hai người lên xe.
Trên đường bị kẹt xe, họ phải đợi tận mấy lượt đèn đỏ, Nam Bá bật radio, trong đó có những bài hát thịnh hành thời đại học của họ.
Nam Bá lên tiếng: “Ngũ Vận Uyển, em còn nhớ bài này không? Năm đó anh chàng khoa chúng ta đã hát bài này trong tiệc tối để theo đuổi một cô gái, ai ngờ cậu ta hát dở quá, lệch tông trầm trọng”
Nam Bá vừa nói vậy Ngũ Vận Uyển cũng nhớ lại, cô cười đáp: “Tôi nhớ rồi, cuối cùng cô gái kia rất cảm động, hai người quen nhau luôn. Lúc đó chúng ta còn nói cậu ta ngốc cũng có phúc của người ngốc đấy” .
Cuộc sống trong khuôn viên trường đại học đầy những điều thú vị và xấu hổ, có một số người luôn nhắc lại câu chuyện thời đại học của mình vì chúng quá ấn tượng.
Ngũ Vận Uyển ngơ ngẩn trong giây lát, nhưng ngay sau đó cô lại cảm thấy nói về những kỷ niệm trong quá khứ với Nam Bá dường như không ổn lắm liền nghiêm túc lại, nói sang chuyện khác: “Nam Bá, anh có biết tại sao ông nội tự nhiên muốn ăn cơm cùng nhau không? Tôi tưởng sinh nhật ông đã được bắt đầu chuẩn bị từ mấy
tháng trước rồi chứ?”
Nam Bá giải thích: “Ông cố không thích phô trương, và lại... sinh nhật ông trùng với ngày giỗ của bà cố. Trước đây tụi anh định tổ chức nhưng ông không muốn, lần này tụi anh cũng tưởng giống vậy nên không dám chuẩn bị trước, không hiểu sao năm nay ông lại muốn mọi người tụ họp nữa.”
Lúc này Ngũ Vận Uyển mới hiểu.
Suốt đoạn đường còn lại Ngũ Vận Uyển không nói nữa, cả hai đều lúng túng.
Đến cửa biệt thự nhà họ Nam, Ngũ Vận Uyển và Nam Bá cùng nhau xuống xe.
Ngũ Vận Uyển cầm máy mát xa bước xuống xe, vì nó quá lớn với cô nên không cầm chắc, suýt nữa thì ngã, may mà Nam Bá đứng cạnh phản ứng nhanh lập tức đỡi CÔ.
“Cảm ơn” Ngũ Vận Uyển xấu hổ nói, sau đó lặng lẽ tránh tay Nam Bá.
Nhưng không ngờ Nam Bá đột nhiên giữ chặt không cho cô giãy ra.
Ngũ Vận Uyển cau mày, đang muốn nói thì bỗng có một chiếc Bentley màu đen dừng bên cạnh.
Cô ngây người nhìn chiếc xe lăn từ trên xe trượt xuống, không chỉ vậy, cô còn thấy Lâm Tiểu Như bước ra khỏi xe.
Mặt cô lập tức trắng bệch.
Cả ngày nay cô không liên lạc được với Nam Ngự, anh vậy mà lại ở cạnh Lâm Tiểu Như?
Không chỉ Ngũ Vận Uyển, ba người còn lại đều ngạc nhiên khi nhìn thấy nhau, hiển nhiên họ không ngờ tới sẽ gặp nhau bằng cách này, gặp tại đây.
Nhất thời bốn người cứ đứng đực như vậy, mỗi người một vẻ.