VietWriter
Nhưng lúc này...
“Không!”
Ngũ Vận Uyển bỗng hét lên, đẩy Nam Ngự ra.
Đọc nhanh ở VietWriter
Nam Ngự không ngờ Ngũ Vận Uyển đột nhiên chống cự như vậy, bị đẩy ra không kịp đề phòng, anh lui lại vài bước.
Ngạc nhiên ngẩng đầu, thấy khuôn mặt đỏ ửng của Ngũ Vận Uyển, đáy mắt ầng ậc nước mang theo vài phần sợ hãi.
Đột nhiên, Nam Ngự chỉ cảm thấy như bị nước lạnh giới vào đầu, cơn nóng trong người cũng nguội đi.
Ngũ Vận Uyển nhanh chóng ý thức được hành động của mình rất quá đáng, mặt cô toát lên vẻ áy náy, cẩn thận dè dặt tới gần Nam Ngự:
“Xin lỗi... vừa rồi
tôi... nhớ đến chuyện hai năm trước...”
Với Ngũ Vận Uyển mà nói, chuyện hai năm trước là cơn ác mộng đáng sợ.
Không chỉ vì mất đi thứ quý quá nhất chỉ trong một đêm mà còn là vì đêm đó đã khiến cô thân bại danh liệt.
Ngũ Vận Uyển bỗng sững sờ: “Nam Ngự, anh giận à?”
Nam Ngự ngồi xuống bên giường, cúi đầu nhìn Ngũ Vận Uyển, ánh mắt bình tĩnh: “Không có”
“Vậy tại sao anh...”