Nam Ngự và Dương Tá liếc nhìn nhau, đã đến lúc đưa sự thật ra ngoài ánh sáng rồi! Thủ phạm lại sắp hiện hình, hơn nữa còn là một người phụ nữ!
Gã đàn ông mắt chuột nói tiếp: "Cho nên tôi có ấn tượng rất sâu sắc về cô ta. Tôi giúp cô ta tìm một lão già háo sắc lại mê cờ bạc, cô ta hài lòng nên ra tay rất hào phóng, thật sự cho tôi một số tiền lớn, sau đó còn đưa tôi ra nước ngoài. Tôi không muốn đi vì trong nhà tôi còn có vợ con nhưng cô ta uy hiếp tôi, tôi sợ nên phải nhận lời".
Nam Ngự hỏi: "Người phụ nữ kia tên gì? Mày có ảnh chụp hoặc số điện thoại của cô ta không?"
VietWriter
Gã đàn ông mắt chuột cố nhớ lại: "Ảnh thì không có nhưng tôi nhớ cô ta từng nhắc qua tên của mình, hình như tên là Tiểu... Không đúng, không đúng, tên là Lâm... đúng! Cô ta họ Lâm vì luôn nói nhà họ Lâm gì gì đấy..."
Nam Ngự và Dương Tá đồng thanh nói: "Lâm Tiểu Như!"
"Đúng đúng đúng! Chính là cái tên này, không sai, không sai!" Gã đàn ông mắt chuột công nhận.
Lại là Lâm Tiểu Như!
Rất tốt!
Đúng là rất tốt!
Chút hơi ẩm cuối cùng trên mặt Nam Ngư cũng biến mất, ánh mắt thâm trầm đến không thể hiểu nổi, con ngươi đen láy không nhìn ra chút hơi ẩm nào, lạnh đến mức người ta vừa nhìn thấy đã muốn bỏ chạy.
Ngay cả Dương Tá thấy Nam Ngự như vậy cũng bất giác lùi lại một bước.
Gã đàn ông mắt chuột sợ đến mức cúi thấp đầu, không dám phát ra một tiếng nào, cảm giác trong phòng như có từng cơn gió lạnh thổi tới, sợ muốn chết.
Gã cũng không dám nghĩ ngợi gì.