Tả Dao bị gạt sang một bên, cô ta há hốc miệng.
Nam Ngự này bị trúng tà à? Lần nào cũng che chở Ngũ Vận Uyển như vậy, ánh mắt anh nhìn cô chan chứa đầy tình cảm và ấm áp như ánh mặt trời vậy. Còn mỗi lần Nam Ngự nhìn mình, Tả Dao luôn cảm thấy ớn lạnh.
Tả Dao rất đố kỵ với Ngũ Vận Uyển! Ban ngày ban mặt
mà Nam Ngự và Ngũ Vận Uyển ngang nhiên thể hiện tình cảm ở nơi công cộng, hai người coi cô Nam là gì chứ, không sợ bị cô Nam phát hiện ra họ đang dan díu sao?
VietWriter
Tả Dao đột nhiên giật mình, cô ta chợt nhận ra điều gì đó. Cô ta không thể tin rằng đây lại là sự thật.
Chẳng lẽ...
Ngũ Vận Uyển chính là vợ của Nam Ngự? Cho nên mới ngang nhiên như vậy?
Ngũ Vận Uyển và Nam Ngự cùng nhìn Tả Dao, hai người đứng cùng nhau, trên ngón tay của cả hai đều đeo nhẫn giống hệt nhau.
Cô ta chỉ vào Ngũ Vận Uyển, giọng nói run run: “Cô, chẳng lẽ cô lại là cô Nam?”
Ngũ Vận Uyển và Nam Ngự cùng nhau đi vào sảnh trong của hội đấu giá, để lại Tả Dao đang đứng ngây người tại chỗ vì kinh ngạc.
Tả Dao sẽ cảm thấy thế nào sau khi biết được sự thật? Liệu cô ta có muốn mua thuốc hối hận để uống không đây? Lần này cô ta sẽ phải khóc lóc đau khổ mất mấy ngày vì lời nói xấc xược của mình.
Nhớ đến vẻ mặt buồn bực khôi hài của Tả Dao khi đó, Ngũ Vận Uyển lập tức cảm thấy buồn cười, cô không nhịn được mà cười thành tiếng.
Nam Ngự ngẩng đầu thì nhìn thấy nụ cười của Ngũ Vận Uyển, sau mấy ngày chiến tranh lạnh thì cuối cùng cũng nhìn thấy cô cười. Tâm trạng của Nam Ngự cũng bất giác trở nên tốt hơn.
Hai người chậm rãi rời đi, cả hai đều giữ im lặng.
Mỗi người tham gia đấu giá đều phải quyên tặng một món đồ, tất cả số tiền thu được từ buổi đấu giá đều được quyên góp làm từ thiện. Trước tiên cần phải đến nơi để vật phẩm đấu giá để quyên góp món đồ của mình, sau đó ghi tên vào danh sách và chờ đấu giá.
Nam Ngự và Ngũ Vận Uyển đi đến nơi để vật phẩm đầu giá.
Ở đây đã có người bắt đầu ghi tên, đều là một số món đồ được tạo hình tinh xảo và có giá trị sưu tập nhất định.