Có đôi lúc Nam Bá cảm thấy sự ngây thơ của Ngũ Vận Uyển không hề mất đi.
Anh ta nói:
“Thực ra anh muốn nói... Hôm nay em đẹp lắm.”
VietWriter
Ngũ Vận Uyển muốn nói gì đó với Nam Bá nhưng lại cảm thấy rất bất lực.
Nhóm Hiểu Mai giục Ngũ Vận Uyển và Nam Bá, cô vội đến chỗ họ rồi cùng đi vào.
Buổi họp báo đã chuẩn bị tháp sâm panh, còn có cả bánh kem mười tầng và nhiều món ngon để tiếp đãi khách khứa, là đầu bếp hàng đầu của Pháp nấu.
“Whoa, buổi họp báo quá là sang trọng, em thật sự được mở mang tầm mắt rồi!”
Mắt Hiểu Mai không đủ để nhìn.
Các nhân vật trong mọi tầng lớp của xã hội đều hội tụ với nhau, còn có không ít người nổi tiếng đến hiện trường, có thể gọi là lấp lánh đầy sao. Họ ăn vận xinh đẹp sang trọng, cử chỉ tao nhã, trai xinh gái đẹp qua lại không ngớt, chuyện trò rôm rả.
Chị Trịnh hơi mất khống chế, nói: “Đỉnh quá! Tập đoàn Ngự Diệu ngầu thật! Mời đến nhiều quan to như vậy, họ đều là người rất có tiếng trong xã hội đấy. Hôm nay tôi gặp được hết rồi, những người trước đây tòa soạn không hẹn được, hôm nay đều đến đây cả.”
Người của tòa soạn Trào Lưu đều rất cảm khái vì có thể đến tham gia vào sự kiện hiếm có trong đời thế này.
Vào đến hội trường, mọi người đều tìm đến chỗ ngồi của mình.
Các đồng nghiệp giới truyền thông đều nhìn người trong tòa soạn của họ với vẻ hâm mộ và ghen tị, một tòa soạn hạng hai sao lại có được vị trí đưa tin tốt nhất chứ? Đúng là lần đầu tiên nhìn thấy đấy.
Nhóm Hiểu Mai đều ngạc nhiên, bất ngờ lớn quá đi mất! Sao vị trí của tòa soạn Trào Lưu lại tốt thế này, ở ngay vị trí phía trước, ngay cả người ở tòa soạn hàng đầu của thành phố S cũng ngồi ở phía sau trừng họ.
Điều khiến họ không hiểu và ghen tị đó là, chỗ ngồi của Ngũ Vận Uyển lại được xếp ở vị trí khách quý của hàng đầu tiên!
Chỗ ngồi của biên tập viên đài truyền hình. cũng chỉ được xếp ở đầu hàng phía trước, mà chỗ của Ngũ Vận Uyển lại là vị trí trung tâm ở hàng đầu tiên.