Bởi vì buổi đấu giá chưa bao giờ đấu giá đồ vật rẻ tiền như vậy nên mọi người bỗng chốc không biết phải bắt đầu đấu giá như thế nào.
Người chủ trì bàn bạc với đơn vị tổ chức đấu giá trước rồi nói: "Bởi vì phúc lành trong bùa bình an là vô giá nên mọi người có thể đấu giá tùy ý!"
Không ai muốn bỏ tiền ra mua một cái bùa bình an cũ rích, như thế chẳng phải là ném tiền qua cửa sổ sao? Chưa biết chừng còn bị người ta mắng là ngu ngốc.
VietWriter
Nhưng dù sao đây cũng là vật phẩm đấu giá của vợ sếp Nam nên vẫn có người bắt đầu trả giá nịnh nọt Nam Ngự để trải đường cho tương lai của mình.
Có người trả giá mười nghìn, có người trả giá năm mươi nghìn, còn có người trả giá tám mươi nghìn...
Ngũ Vận Uyển nghe mọi người báo giá thì không khỏi căng thẳng nắm chặt tay, làm sao bây giờ? Nhỡ chẳng may bị người ta lấy mất thì làm sao đây? Cô nhìn về phía Nam Ngự với vẻ bất lực.
Nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của Ngũ Vận Uyển, Nam Ngự vươn tay ra nắm chặt tay cô, khẽ nói với Ngũ Vận Uyển: "Em yên tâm đi, anh nhất định sẽ bảo vệ cái bùa bình an này, tuyệt đối không để nó bị người khác lấy đi!"
Lúc này, Nam Ngự đột nhiên giơ bảng đấu giá, hô một cái giá trên trời: "Một triệu!"
Hội trường bỗng chốc lặng ngắt như tờ!
Một triệu!
Một cái bùa bình an rách nát mà đáng giá một triệu? Nói đùa à! Ngay cả một trăm cũng không đáng!
Một triệu ư, sếp Nam trả giá sốc quá!
Mọi người đều đang nghĩ, có phải Nam Ngự điên rồi không? Đầu tiên là mua bút máy kim cương của bạn gái cũ, sau đó lại trả giá trên trời để mua bùa bình an của vợ mình, anh nhiều tiền quá không có chỗ tiêu phải không?
Ngũ Vận Uyển cũng ngây người, định nói với Nam Ngự không cần đâu, nhưng Nam Ngự nắm tay cô ra hiệu cho cô đừng lo lắng.
Mọi người có mặt đều hiểu, có điều không dám nói lung tung về Nam Ngự.