Mục lục
Tình Nồng Khó Phai
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhưng khác với nét khắc tinh tế ở những nơi khác của sợi dây chuyền, hiển nhiên chữ này do người ngoài ngành tự khắc lên, không được mượt mà lắm, là chữ "Huyên"...

Huyên...


Đột nhiên câu nói trước đây ông cụ Nam nói với cô vang lên bên tai...

"Mười năm rồi, từ sau khi Chiêu Huyên chết, ông cứ tưởng thằng nhóc Nam Ngự này sẽ không bao giờ thích phụ nữ nữa."

Chẳng sẽ sợi dây chuyền này là dây chuyền của cô gái tên Chiêu Huyên đó?

Thế rốt cuộc cô ấy là ai? Bạn gái cũ của Nam Ngự? Bây giờ cô ấy đang ở đâu?


Dưới sự thôi thúc của lòng hiếu kỳ, Ngũ Vận Uyển nhịn không được lấy bức ảnh trong ngăn kéo ra.

Khoảnh khắc nhìn bức ảnh, cô không khỏi ngây người.

Trong bức ảnh có một cặp trai gái, đều rất trẻ, trong khoảng mười tám tuổi.

Thoáng chốc Ngũ Vận Uyển đã nhận ra chàng trai đó là Nam Ngự.

Nhưng không phải là Nam Ngự chín chắn thận trọng của bây giờ mà là Nam Ngự cực kỳ trẻ trung, gương mặt vẫn đẹp trai như bây giờ nhưng lại ngây ngô và tràn đầy sức sống.

Nếu nói Nam Ngự của bây giờ giống một tách trà giản dị nhưng thơm ngát thì Nam Ngự của năm đó nhất định sẽ là một ly rượu mạnh, kích thích mãnh liệt nhưng đẹp đến mức khiến người ta chỉ cần nhìn thoáng qua là đã say.

Nhưng điều Ngũ Vận Uyển quan tâm là cô gái trong ảnh.

Đó là một cô gái rất đẹp, đẹp đến mức Ngũ Vận Uyển cũng là phụ nữ nhưng vẫn nhìn mà ngây người.

Cô luôn nghĩ Lâm Tiểu Như đã đẹp lắm rồi nhưng nếu so Lâm Tiểu Như với cô gái trong ảnh cũng giống như so cẩm chướng với hoa

hồng, vẫn thiếu chút cảm giác gì đó.

Cô gái xinh đẹp như vậy... Chẳng lẽ là Chiêu Huyên? Chủ nhân của sợi dây chuyền này?

Không hiểu sao lòng bỗng Ngũ Vận Uyển hụt hẫng.

Cảm giác này giống như lúc còn học tiểu học, Lâm Hải Sinh chợt tốt bụng phát hiện rồi chuyển cô đến trường tư thục. Lần đầu tiên cô gặp Lâm Tiểu Như, thấy cô ta mặc chiếc đầm phong cách phương Tây rất đẹp, mà cô thì mặc đồ dự của con trai nhà người khác, lúng túng đứng bên cạnh cô ta.

Ngũ Vận Uyển ngẩn ngơ, thậm chí không để ý tiếng nước trong phòng tắm bên cạnh đã biến mất.

Đến khi chất giọng lạnh lùng thoáng tức giận vang lên bên tai cô...

"Ngũ Vận Uyển, em đang làm gì vậy?"

Ngũ Vận Uyển như bị dội một gáo nước lạnh, lập tức tỉnh táo lại ngay, vội đứng lên thì thấy Nam Ngự đã ra khỏi phòng tắm tự lúc nào, mặc áo ngủ, tóc còn nhỏ giọt, đôi mắt đen đang lạnh lùng nhìn cô.

Ngũ Vận Uyển lập tức luống cuống, giống như có cảm giác ăn trộm bị người ta bắt được, thậm chí sợi dây chuyền đó còn đang nằm trên tay cô: "Nam Ngự, tôi chỉ...
A!"


Cô cuống lên muốn giải thích, cùng lúc đó vội vàng đặt dây chuyền trong tay về chỗ cũ nhưng vì cô quá sốt ruột nên dây chuyền rơi xuống đất.

Mặt Ngũ Vận Uyển lập tức tái hơn!

Đây là dây chuyền thuỷ tinh đó! Rơi xuống đất sẽ vỡ!


Cô vội cúi xuống chụp lại, thậm chí còn dùng bên tay đang bị thương, miệng vết thương đau như sắp bị xé toạc ra nhưng cô hoàn toàn không hề quan tâm.

Nhưng không ngờ, Nam Ngự ở bên cạnh còn nhanh hơn.

Anh cúi xuống sải bước sang đây, cuối cùng sợi dây chuyền cũng rơi

vào tay anh trước khi rơi xuống đất.

Tay Ngũ Vận Uyển chụp hụt nhưng thấy dây chuyền không sao, cô không khỏi thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng chưa kịp thở xong thì chất giọng lạnh như băng của Nam Ngự đã vang trên đỉnh đầu cô...



Đáng chết.

Ban nãy giọng mình nghiêm khắc quá, làm cô sợ hãi.

Nam Ngự thật sự không muốn làm dữ với cô nhưng ban nãy cảnh tượng sợi dây chuyền suýt chút vỡ tan làm lòng anh hơi tức giận.
1633056890862.png

Anh biết bây giờ mình đang ở bên Ngũ Vận Uyển, sợ thái độ không được tốt lắm nên anh xoay người đi về phía tủ quần áo, lấy áo sơ mi thường mặc khi ra ngoài: "Công ty tôi có chút chuyện, tôi ra ngoài trước, em nghỉ ngơi sớm đi."

Lông mi Ngũ Vận Uyển khẽ run lên.


Nam Ngự không muốn gặp mình?

Nhưng cô lại không thể nói gì, đành cắn môi gật đầu.

Thoáng chốc Nam Ngự đã thay quần áo xong, thậm chí còn không sấy tóc đã ra khỏi phòng.


Đi thẳng xuống dưới lầu, thím Vương đang dọn dẹp phòng, thấy Nam Ngự, không khỏi ngạc nhiên.

"Cậu chủ, đã giờ này rồi mà cậu còn định đi đâu?" Bà ta vội chạy sang, "Còn tóc cậu nữa, sao lại ướt? Sấy tóc nhanh đi."

Lúc này Nam Ngự mới ngừng xe lăn, mặt vẫn hơi lạnh lùng như cũ

nhưng vẫn bình tĩnh nói: "Thím Trường, công ty tôi có việc. Thím nhớ nhắc Vận Uyển thay thuốc.

"Tôi biết, nhưng mà."

Thím Trương chưa kịp nói xong thì xe lăn của Nam Ngự đã rời đi, không quay đầu lại.

Trong phòng.

Ngũ Vận Uyển ngồi thụp xuống như người mất hồn.



Phải biết rằng có lẽ sợi dây chuyền đó là dây chuyền của bạn gái cũ của anh, cô gái tên Chiểu Huyên đó cho anh. Cô gái xinh đẹp như vậy, một sợi tóc thôi cũng đẹp hơn cô, đương nhiên một sợi dây chuyền

có thể đá cô nghìn cây.

Có phải lần này bản thân cô đã tự tin quá rồi không? Chỉ vì Nam Ngự mới dịu dàng với cô một chút mà cô đã không biết thân biết phận, còn dám đi bới móc đồ của anh?
1633056901902.png

Dù là ba ruột của cô là Lâm Hải Sinh hay Nam Bá đã từng nói sẽ ở bên mình cả đời, với cô mà nói, tất cả mọi người đều chỉ là người qua đường mà thôi.

Sao cô lại trông nhờ Nam Ngự nhìn mình bằng cặp mắt khác cơ chứ?

Ngũ Vận Uyển hiểu đạo lý đó, hiểu hơn bất kỳ ai.

Nhưng tại sao...

Tại sao... Lòng cô lại khó chịu đến vậy...

Ngũ Vận Uyển ngơ ngác hụt hẫng duỗi tay ra đặt lên ngực mình, chỉ thấy như có một bàn tay vô hình đang bóp lấy nơi này, rất đau, rất khó chịu.

Chẳng lẽ...

Mắt cô loé sáng bỗng nhiên cảm giác được dường như lòng mình có gì đó làm cô không thể bỏ qua được.

Chẳng lẽ...

Cô đã rung động với Nam Ngự rồi?

Đêm nay Nam Ngự không về.

Thím Trương muốn lại bôi thuốc cho Ngũ Vận Uyển nhưng cô từ chối, vì cô sợ bà nhìn thấy hai mắt sưng đỏ của mình nên chỉ tự bôi bừa.

Sáng sớm hôm sau, trời vừa sáng, Ngũ Vận Uyển đã tỉnh, nhìn nửa giường bên cạnh trống không, cô cảm thấy lòng mình cũng trống rỗng.



“Mẹ tôi vừa mới xuất viện gần đây, tôi định về nhà chăm sóc bà” Ngũ Vận Uyển nói với thím Trương: “Dù sao cũng đã lâu tôi chưa ở cùng me."

“Mợ chủ còn đang bị thương thì nói gì đến việc chăm sóc người khác chứ?” Thím Trương quýnh lên: “Hay là đón mẹ mợ tới đây, tôi chăm sóc cho hai người.”

“Thật sự không cần phiền thể đâu, mẹ tôi không quen ở nơi lạ” Ngũ Vận Uyển từ chối: “Tôi sẽ nói với Nam Ngự, thím đừng lo lắng”

Ngũ Vận Uyển vội vội vàng vàng ăn xong bữa sáng rồi bắt xe rời đi.

Trở lại ngôi nhà đã lâu không về, Ngũ Vận Uyển chỉ đơn giản thu dọn đồ đạc rồi nhìn thời gian, vẫn còn khá sớm nên cô quyết định đi làm.

Cô đã xin nghỉ phép một tuần, theo lý mà nói chút vết thương nhỏ này cũng không cần nghỉ lâu như thế, nhưng ở toà soạn cũng không ai nói gì cô, nếu cô đoán không nhầm thì chắc có liên quan đến Nam Bá.
Khi cô đến văn phòng đã lâu không tới, Hiểu Mai và chị Trịnh đều đến quan tâm hỏi han cô rất lâu, mặc dù còn có lời chế giễu mỉa mai của


mấy người Khâu Duyệt bên cạnh nhưng Ngũ Vận Uyển vẫn thấy tâm trạng rất thoải mái.

Cô ngồi xuống, vừa định bắt tay vào làm việc thì đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân dồn dập, gấp gáp.

Cô sửng sốt, quay đầu lại thì thấy khuôn mặt căng cứng của Nam Bá.


“Tổng biên tập Nam?” Ngũ Vận Uyển lập tức đứng dậy, nhìn vẻ mặt kỳ lạ của Nam Bá mà không khỏi nhíu mày: “Xin hỏi anh có chuyện gì không?”

Không biết có phải ảo giác của cô không nhưng cô luôn cảm thấy hôm nay Nam Bá cực kỳ không bình thường.

Lúc này cả người anh ta như ma quỷ, dường như anh ta đã quên xung quanh còn rất nhiều người, chạy tới nắm lấy vai Ngũ Vận Uyển rồi thấp giọng quát: “Ngũ Vận Uyển, tại sao không nói với anh? Tại sao không nói cho anh biết hai năm trước em bị người khác hãm hại?”

Ngũ Vận Uyển như bị sét đánh, sắc mặt tái nhợt.

Cô mở to mắt nhìn Nam Bá, không nói được lời nào nhưng đôi môi không ngừng run.

Thấy cô như vậy, vành mắt Nam Bá đỏ lên, anh ta càng lay người cô mạnh hơn: “Em nói đi! Tại sao em không giải thích? Tại sao em lại trời mắt nhìn anh chà đạp em, sỉ nhục em?”

Nam Bá bây giờ thật sự sắp điên rồi.

Anh ta không thể diễn tả nổi cảm xúc của mình khi người của anh ta. cử đi điều tra chuyện hai năm trước nói với anh ta mọi chuyện xảy ra khi ấy thật ra là do có người cố tình hãm hại Ngũ Vận Uyển, không phải cô tự nguyện.

Anh ta đau lòng, đau lòng vì Ngũ Vận Uyển đã một mình âm thầm chịu đựng biết bao điều.

Anh ta hối hận, hối hận vì mình chẳng những không giúp đỡ khi cô cần nhất mà còn vạch vết thương của cô ra sỉ nhục cô, làm tổn thương cô hết lần này đến lần khác.

Anh ta phẫn nộ, phẫn nộ vì Ngũ Vận Uyển đã gặp lại mình lâu đến vậy mà cô chỉ trơ mắt nhìn mình hành hạ cô chứ không giải thích.

Bởi vì quá kích động nên sau khi biết chuyện, phản ứng đầu tiên của Nam Bá là đi tìm Ngũ Vận Uyển hỏi cho rõ ràng, cho dù bây giờ cô đang ở nhà Nam Ngự thì anh ta cũng phải tới hỏi cho rõ!
1633056917695.png

Bởi vì kích động, anh ta quên mất Ngũ Vận Uyển còn đang bị thương, vì lắc khá mạnh, vết thương của cô bị anh ta lắc làm cho đau đớn, cô nhăn mặt, sắc mặt tái mét.


Sắc mặt tái nhợt của Ngũ Vận Uyển cuối cùng cũng khiến Nam Bá bình tĩnh lại, anh ta lập tức buông tay:

“Anh xin lỗi, anh quên mất em còn đang bị thương”

Lúc này Ngũ Vận Uyển cũng đã bình tĩnh lại từ sau cơn sốc, cô nhìn lướt qua đám đông đang kinh ngạc xung quanh, nhỏ giọng nói với Nam Bá:

“Có chuyện gì chúng ta vào văn phòng rồi nói”

Nam Bá cũng nhận ra mình quá xốc nổi, gật đầu rồi cùng Ngũ Vận Uyển vào phòng làm việc của mình.

Hai người vừa đi, cả văn phòng lập tức bùng nổ.

“Trời ơi, vừa nãy là thế nào? Họ đóng phim thần tượng à? Vậy nên những tin đồn trước đây đều là thật, Vận Uyển thật sự từng có gì đó với tổng biên tập Nam sao?”

“Chuyện đó vốn là thật mà. Nhưng trước đây có tin đồn thời còn đi học Vận Uyển đã phản bội nên hai người mới chia tay, nhưng vừa nãy tổng biên tập nói chuyện hai năm trước là hiểu lầm?”

“Vậy nên Vận Uyển không làm chuyện đó? Ôi tôi biết mà, chúng ta quen Vận Uyển đã hai năm, cô gái tốt như Vận Uyển sao có thể làm ra chuyện bẩn thỉu như thế được?”

Khâu Duyệt ở bên cạnh nghe mọi người bàn tán xôn xao, chiều hướng đang từ phỉ nhổ, khinh bỉ Ngũ Vận Uyển đã trở thành thương cảm, đồng tình, cô ta không khỏi cắn chặt răng, đứng bật dậy.

“Ở Khâu Duyệt, cô đi đâu đó?”



“Anh biết hết rồi?”

“Đúng, anh biết hết rồi!” Nam Bá đứng trước mặt cô, thấp giọng hỏi:

“Sao em không nói với anh? Bao nhiêu lần rồi, mỗi lần anh... anh nói với em như vậy, sao em không giải thích?”

“Tôi chưa từng giải thích sao?”

Ngũ Vận Uyển đột nhiên nói, cô ngẩng đầu nhìn Nam Bá với ánh mắt trong veo:

“Hơn nữa cho dù tôi giải thích thì anh sẽ thật sự tin tối sao?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK