Nam Tiêu cười giễu cợt: “Thật ra, xét đến cùng, cô hận Ngũ Vận Uyển như vậy là do Nam Bá còn yêu cô ta, phải không?”
Ông ta quả là một con cáo già, Lâm Tiểu Như lặng lẽ thở dài.
“Không sai” Cô ta thừa nhận: “Chỉ cần khiến Ngũ Vận Uyển không sống yên ổn, cháu có thể làm bất kỳ cái gì.”
Nam Tiêu còn tưởng mất đi sự hợp tác của Ngũ Vận Uyển thì đối phó với Nam Ngự sẽ khó hơn, không ngờ rằng nửa đường có Trình Giảo Kim nhảy ra, Lâm Tiểu Như tự đứng ra muốn hợp tác với ông ta.
VietWriter
Nam Tiêu hỏi cô ta: “Cô có kế hoạch gì chưa? Nam Ngự không phải khó đối phó như bình thường đầu”.
Khóe miệng Lâm Tiểu Như nhếch lên, cười nham hiểm.
Cô ta chậm rãi nói: “Nam Ngự khó đối phó, nhưng đối phó với Ngũ Vận Uyển lại rất dễ, không phải sao?”
“Ồ?” Nam Tiêu liếc nhìn.
Từ trước đến giờ Nam Ngự là người vô tình, bây giờ uy hiếp duy nhất là Ngũ Vận Uyển.
Ông ta không thể không thừa nhận Lâm Tiểu Như nói rất đúng. Nếu Ngũ Vận Uyển không chịu hợp tác với ông ta, vậy thì chỉ có thể hủy diệt cả cô ta thôi.
“Kế hoạch cụ thể là gì?” Ông ta hỏi tiếp.
Lâm Tiểu Như hỏi ngược lại ông ta: “Bác Nam cảm thấy bây giờ điều quan trọng nhất với Nam Ngự và Ngũ Vận Uyển là gì ạ?”
Nam Tiêu giương mắt nhìn Lâm Tiểu Như, rất có hứng thú nghe kế hoạch của cô ta.
Lâm Tiểu Như thấy Nam Tiêu tán thành thì lập tức nói hết kế hoạch của mình ra.
Nam Tiêu càng nghe càng cảm thấy sướng trong lòng.
Không thể không nói có đôi lúc cách nhìn nhận vấn đề của phụ nữ và đàn ông không giống nhau.
Trước kia ông ta muốn đối phó với Nam Ngự luôn cân nhắc về góc độ kinh doanh, nhưng kế hoạch của Lâm Tiểu Như lại đề cập đến góc độ khác.