Trong lúc cô vừa rơi nước mắt vừa suy nghĩ linh tinh, đột nhiên nghe có tiếng hét to:
“Ngũ Vận Uyển!”
Ngũ Vận Uyển choáng váng, ngẩng đầu nhìn thấy một bóng người đang chạy bên ngoài ngọn lửa.
“Nam Bá!” Cô vội vàng gọi nhưng khói đã làm cổ họng khản đặc, “Tôi ở đây! Khụ khụ ở đây!”.
Nam Bá vẫn nghe được giọng nói của Ngũ Vận Uyển, lập tức xông tới.
Nhưng ở cửa cháy quá lớn, anh ta không vào được. Anh ta muốn dùng bình chữa cháy phun tới nhưng nó đã hết rồi.
Ngũ Vận Uyển thầm tuyệt vọng.
Xem ra, ông trời thật sự muốn cô phải chết sao?
Không ngờ lúc này cô đột nhiên nhìn thấy Nam Bá ở phía ngoài ngọn lửa ném bình chữa cháy trong tay và xông thẳng vào ngọn lửa!
Ngũ Vận Uyển chấn động, dù cổ họng khàn đặc vẫn cố kêu lên, “Nam Bá, đừng!”
Ngũ Vận Uyển không dám tin vào mắt mình.
Ở cửa đang cháy lớn như vậy, Nam Bá lại xông thẳng vào giống như phát điên!
Anh ta không muốn sống nữa sao?
Hay… anh ta chỉ vì cứu mình?
Cô nghĩ đến đây thì cắn chặt môi, từng giọt nước mắt rơi xuống tới trên mặt đã bị hơi nóng làm bốc hơi hết.
Đồ ngốc…
Đúng là đồ ngốc…
Bây giờ cô đã không phải là bạn gái của anh ta nữa, anh ta việc gì phải làm tới mức này để cứu cô chứ?
Hoàn toàn không đáng!
Lúc này, Nam Bá đã xông vào trong lửa, lập tức tới trước mặt Ngũ Vận Uyển.
Ngũ Vận Uyển nhìn thấy trên áo sơ mi của anh ta đã bị cháy thủng mấy chỗ, lộ ra phần da bị bỏng bên trong.
Cô hoảng sợ, vội vàng dùng chăn trên người mình đập lên trên người anh ta, dập lửa cho anh ta.
Nhưng Nam Bá chỉ căng da mặt, không chậm một giây đã trốn vào trong chăn, sau đó ôm Ngũ Vận Uyển vào trong lòng rồi lao nhanh ra khỏi cửa!
Nam Bá cao hơn Ngũ Vận Uyển rất nhiều, bởi vậy anh ta ôm cô bảo vệ trong lòng khiến cô không hề tiếp xúc với ngọn lửa.
Nhưng Nam Bá lại khác, mặc dù có chăn nhưng lửa vẫn
cháy tới chỗ anh ta. Ngũ Vận Uyển nghe được từng tiếng kêu rên của anh ta vang lên phía trên đỉnh đầu mình.
Chương 208
Ngũ Vận Uyển không ngừng run rẩy nhưng cô biết lúc này không phải là lúc xúc động hay buồn bã.
Tất cả những gì Nam Bá làm đều là vì cô, bởi sự ngu ngốc và tự mãn của cô mới khiến hai người bọn họ rơi vào tình cảnh nguy hiểm như vậy!
Cho nên cô phải cắn răng xông ra!
Cô nghĩ đến đây lại cố gắng hết sức chạy nhanh phối hợp với Nam Bá. Hai người lao qua hành lang đang cháy nhưng đến đầu hàng lang thì thấy phần lớn cầu thang bộ đã cháy sạch rồi.
Nam Bá gần như không do dự, ôm lấy Ngũ Vận Uyển xoay người nhảy thẳng xuống!
Nam Bá đặc biệt xoay người nên lúc rơi xuống là phần lưng của anh ta tiếp đất, hoàn toàn bảo vệ được Ngũ Vận Uyển trong lòng.
Cho dù cầu thang bộ không cao nhưng trên lưng anh ta đã đầy vết bỏng. Trong chớp mắt khi vừa rơi xuống đất, Ngũ Vận Uyển nghe được tiếng kêu đau đớn dù đã cố nhịn của anh ta, cô vẫn có thể tưởng tượng được anh ta đau tới mức nào!
Cô cắn chặt môi, nước mắt không ngừng rơi xuống.
Nhưng cơ thể này dường như không phải của Nam Bá
vậy, sau khi rơi xuống đất, anh ta lại lảo đảo đứng lên, kéo Ngũ Vận Uyển chạy ra bên ngoài.
Nhưng bọn họ mới chạy được mấy bước, anh ta đã suýt nữa ngã xuống.
“Đủ rồi, Nam Bá, đủ rồi.” Ngũ Vận Uyển vội vàng đỡ lấy anh ta, khàn giọng nói, “Tôi kéo anh ra ngoài!”
Ngũ Vận Uyển phát hiện tầng một không cháy to bằng tầng hai, cho dù vóc dáng cô nhỏ nhắn kéo Nam Bá rất tốn sức nhưng tốt xấu gì ở đây không có lửa, cô cắn. muốn đứt môi, cuối cùng vẫn kéo được anh ta ra ngoài.
Ngũ Vận Uyển vừa ra khỏi cửa mới phát hiện ra các gia đình ở biệt thự xung quanh chú ý tới đám cháy nên có người đã gọi xe cứu hỏa và xe cấp cứu. Cô và Nam Bá vừa lao ra, đám người vây xung quanh đều kinh ngạc kêu lên.
Lúc này thành viên đội phòng cháy chữa cháy vừa chuẩn bị xông vào, thấy hai người cũng ngây người, vội vàng lao qua muốn đỡ bọn họ lên xe cứu thương.
bây giờ đầu óc Ngũ vận Uyển choáng váng, mắt nổ đom đóm nhưn vẫn cố gắng chống đỡ, nắm lấy tay áo của nhân viên cứu hỏa bên cạnh khẽ nói: “Anh ấy…anh ấy không sao chứ…”
Cô vừa kéo Nam Bá ra, cũng không còn sức để kiểm tra tình hình của anh ta nữa.
Chương 209
Nhân viên cứu hỏa ý thức được cô hỏi về Nam Bá, vội vàng kiểm tra qua và nói: “Anh ta không có vấn đề gì lớn, chỉ bị ngất đi thôi, cô yên tâm!”
Lúc này Ngũ Vận Uyển mới thở phào nhẹ nhõm, trợn mắt rồi cuối cùng hôn mê bất tỉnh.
Khi Ngũ Vận Uyển tỉnh lại thì đã nằm trong phòng bệnh bệnh viện.
Dương Tá ngồi bên giường.
“Mợ chủ, mợ tỉnh lại rồi!” Dương Tá vừa nhìn thấy cô tỉnh lại đã vội vàng đứng lên, “Mợ thấy thế nào? Mợ có nhìn rõ không?”
Ngũ Vận Uyển vừa nghe anh ta nói vậy mới chợt nhận ra trước mắt mình quả thật mơ hồ, nhìn không rõ lắm.
Nhưng cô không để ý nhiều, chỉ tóm lấy Dương Tá, cổ họng khô khốc hỏi, “Nam Bá đâu?”
Cô vừa mở miệng mới phát hiện giọng mình bây giờ giống như cái cồng vỡ vậy.
Dương Tá lúng túng nhưng vẫn nói: “Mợ đừng lo lắng, cậu ấy không sao, chỉ hơi nhiễm trùng nhưng bây giờ chắc hẳn đã tỉnh rồi”
Lúc này Ngũ Vận Uyển mới thở phào nhẹ nhõm, ho sặc sụa.
Dương Tá vội vàng đưa chén nước cho cô, “Cậu Nam đang ở trên máy bay, chắc qua mấy giờ nữa sẽ về đến đây.”
“Không phải anh ấy đi công tác ở Mỹ sao?”
“Cậu ấy vừa nghe nói trong nhà bị cháy thì lập tức đặt chuyến bay sớm nhất để quay về.” Dương Tá nghiêm túc nói, “Mợ chủ, cậu Nam rất lo lắng cho mợ”
Ngũ Vận Uyển nhếch môi.
Có lẽ anh ấy còn lo lắng cho sợi dây chuyền hơn nhỉ?
Nói đến sợi dây chuyền, cô đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, vội vàng sờ lên cổ mình và bối rối nói: “Sợi dây chuyền đâu?”
Dương Tá thoáng ngây người rồi mới chợt hiểu ra, lập tức cầm sợi dây chuyền pha lê trên tủ đầu giường xuống, “Mợ muốn hỏi cái này sao?”
Dương Tá không biết lại lịch của sợi dây chuyền này, chỉ nhìn thấy Ngũ Vận Uyển cầm nó qua nhìn từ đầu đến cuối rồi thở phào nhẹ nhõm, “Tốt quá, sợi dây chuyền còn đây…”
Dương Tá có phần không hiểu, vừa định gọi bác sĩ tới khám cho Ngũ Vận Uyển thì cô đột nhiên ngẩng đầu lên, “Trợ lý Dương, anh có thể đưa tôi đi thăm Nam Bá được không?”
Cô biết, chờ Nam Ngự tới, với tính cách ngang ngược của anh thì sợ rằng cô khó có thể đi thăm Nam Bá được.
Nhưng có thật sự lo lắng cho Nam Bá, quan trọng hơn là cô cảm thấy mình thật sự có lỗi với anh ta.
Chương 210
Dương Tá khổ sở nói, “Mợ chủ, làm vậy không tốt lắm đâu.”
Bảo anh ta đưa mợ chủ đi gặp bạn trai cũ à? Anh ta có điện mới làm vậy!
Ngũ Vận Uyển nhíu mày, “Được rồi, anh không đi cùng tôi thì tôi chỉ có thể đi một mình”
Cô nói xong lại giãy giụa xuống giường.
“Ôi, mợ chủ, mợ tha cho tôi đi” Bây giờ Dương Tá sợ cô rồi, đành phải đỡ cô lên xe lăn, cũng treo chai truyền dịch lên trên đó luôn, “Thôi để tôi đưa vợ đi vậy.”
Dương Tá đẩy Ngũ Vận Uyển đến trước phòng bệnh của Nam Bá, bọn họ còn chưa vào đã nghe được tiếng khóc sướt mướt của Lâm Tiểu Như ở bên trong vòng ra.
“Nam Bá, sao anh bị thương nặng như vậy… Anh như vậy… như vậy em phải làm sao đây?”.
Ngũ Vận Uyển hơi xấu hổ, theo bản năng muốn rời đi nhưng không ngờ Nam Bá nằm trên giường bệnh đã thấy cô.
Ánh mắt Nam Bá lóe lên, anh ta nói nhanh: “Ngũ Vận
Uyển, nếu em đã tới thì vào đi”
Ngũ Vận Uyển đành miễn cưỡng bảo Dương Tá đẩy mình vào trong.
Lâm Tiểu Như vừa nhìn thấy cô đã nín khóc, ánh mắt vô cùng ghen ghét!
Nam Bá vội vàng nhìn về phía Lâm Tiểu Như, “Tiểu Như, em tạm thời ra ngoài một lát đi.”
Lâm Tiểu Như vô cùng không muốn nhưng thấy Nam Bá rất cương quyết nên đành cắn môi đi ra ngoài, trước khi đi còn trừng mắt nhìn Ngũ Vận Uyển với vẻ căm hận.
Dương Tá cũng thức thời ra ngoài.
Trong phòng bệnh chỉ còn lại Ngũ Vận Uyển và Nam Bá.
Ngũ Vận Uyển nhìn gương mặt Nam Bá tái nhợt, đùi bó bột, trên mặt và trên cánh tay có rất nhiều vết bỏng, không biết ở phía dưới quần áo – nơi cô không nhìn thấy còn có bao nhiêu vết thương nữa.
Cô không khỏi đỏ mắt.
Nhưng cô vẫn cố gắng kìm nén cảm xúc của mình, khẽ nói: “Nam Bá, lần này thật sự cảm ơn anh.”
Nam Bá nhìn Ngũ Vận Uyển nói với giọng điệu bình thản: “Em đúng là nên cám ơn anh. Trong tình cảnh như vậy mà em còn hóa điên quay về phòng lấy sợi dây chuyền này, nếu không phải có anh thì em chắc chắn đã chết trong đó từ lâu rồi.”
Thật ra khi anh ta cứu Ngũ Vận Uyển đã nhìn thấy rõ, không ngờ thứ cô liều mạng quay về lấy lại là một sợi dây chuyền pha lê!