"Lâm Tiểu Như, bản thân cô không có bản lĩnh trông chừng đàn ông, lẽ nào còn trách tôi à?"
Nói xong câu này, cô thậm chí còn chẳng thèm liếc nhìn Lâm Tiểu Như, cũng không muốn đi vệ sinh nữa, đi thẳng ra ngoài.
Lâm Tiểu Như bị Ngũ Vận Uyển hất ra, cô ta đi giày cao gót nên hơi lảo đảo, dựa vào thành bồn rửa mặt nhìn bóng lưng của Ngũ Vận Uyển, trong đáy mắt gần như sắp phun ra một ngọn lửa ghen tị!
Ngũ Vận Uyển!
Ngũ Vận Uyển, rốt cuộc chị dựa vào cái gì mà lại kiêu ngạo như vậy!
Tôi nhất định phải hủy hoại chị!
Hủy hoại chị!
Nghĩ đến đây, cô ta chợt nghĩ đến điều gì đó, lập tức lấy một chiếc lọ nhỏ trong túi ra, ánh mắt càng ngày càng lạnh lẽo.
Dù sao cũng chuẩn bị nhiều thuốc, hay là chia cho Ngũ Vận Uyển một ít nhỉ?
Hờ.
Tuy rằng đã là hoa tàn liễu rủ từ lâu nhưng dù sao cũng là phụ nữ đã có gia đình, nếu bị người khác chơi thêm một lần nữa thì cho dù Nam Ngự và Nam Bá có rộng lượng đến mấy cũng không thể chịu được đúng không?
Nghĩ đến đây, khóe môi đỏ tươi của Lâm Tiểu Như nhếch lên, nở nụ cười lạnh như băng, không còn buồn bã hay ấm ức nữa, mà ngẩng đầu bước ra khỏi nhà vệ sinh như một con công kiêu hãnh.
Bên kia, Ngũ Vận Uyển đổi một nhà vệ sinh khác, sau khi đi vệ sinh liền quay lại phòng VIP
Một vài người đã say khướt và túm tụm lại thành một đống rồi.
Ngũ Vận Uyển mới ngồi xuống không lâu thì nhân viên phục vụ bước vào, mọi người gọi đồ uống đều là rượu, chỉ có một ly nước trái cây.
Mọi người đều tranh nhau uống rượu, Ngũ Vận Uyển cầm ly nước trái cây duy nhất lên uống một cách chậm rãi.
Không biết chơi thêm bao lâu nữa, Ngũ Vận Uyển thực sự có chút
mệt, vì vậy cô đứng dậy và hét lên trong tiếng nhạc ồn ào, "Sáng mai tôi phải làm báo cáo, tôi đi trước đây."
Nhưng mọi người bây giờ đều chơi đến điên cuồng, hoàn toàn không ai để ý đến cô cả.
Cô bất lực lắc đầu, sau đó cầm túi xách đi đến bên cạnh Nam Bá chào tạm biệt:
"Tổng biên tập, cảm ơn sự tiếp đãi của anh hôm nay, tôi đi trước đây"
Lúc này Lâm Tiểu Như cũng ngồi bên cạnh Nam Bá, phòng bị nhìn Ngũ Vận Uyển.
Về phần Nam Bá, dường như anh ta đã uống quá nhiều, cả người chán chường chỉ ấn huyệt thái dương và gật đầu.
Ngũ Vận Uyển nhanh chóng rời khỏi phòng VIP đi quá nhanh nên hoàn toàn không để ý đến vẻ mặt đắc ý lạnh lùng của Lâm Tiểu Như phía sau.
Ngũ Vận Uyển vốn định bắt taxi về nhà, nhưng không hiểu vì sao, sau khi ra khỏi phòng VIP còn chưa đi được mấy bước, cô đã loạng choạng vươn tay bám vào tường ngoài hành lang mới miễn cường chống đỡ được, không để bị ngã ra đất.
Chết tiệt.
Chuyện gì xảy ra vậy?
Không phải cô không uống rượu sao? Sao lại thấy chóng mặt, chân tay không còn chút sức lực nào vậy.
Không những thế, cô còn cảm thấy trong người nóng bức khó tả, rõ ràng là mặc váy ngắn ở trong phòng điều hòa mà cả người vẫn đổ mồ hôi.
Cô hơi hoảng hốt ngẩng đầu lên, nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của mình trên cánh cửa của phòng VIP bên cạnh.
Chỉ thấy hình ảnh phản chiếu của mình, trên mặt ửng hồng không tự nhiên, ánh mắt còn hiện lên vẻ mị hoặc.
Không đúng!
Ngũ Vận Uyển lập tức phản ứng lại, trạng thái kỳ lạ hiện tại của mình giống y hệt như hai năm trước!
Có lẽ nào...
Nghĩ đến ly nước trái cây cô vừa uống hết, cơ thể của Ngũ Vận Uyển không khỏi phát run.
Cô muốn nhanh chóng rời khỏi đây, nhưng lại phát hiện chân mềm nhũn đến mức không thể đi được.
Cô quá sợ hãi, không nghĩ ngợi gì liền lấy điện thoại di động ra gọi cho một số điện thoại.
Vài tiếng tút tút dài vang lên, cuộc gọi nhanh chóng được kết nối.
"Alo."
Giọng nói trầm thấp và gợi cảm của Nam Ngự vang lên từ trong điện thoại, Ngũ Vận Uyển lập tức như nắm lấy cọng rơm cứu mạng vậy,
"Nam Ngự, cứu tôi!".
Bất giác, ngay cả bản thân Ngũ Vận Uyển cũng không nhận ra mình đã dựa dẫm vào Nam Ngự đến mức này rồi.
Khi gặp nguy hiểm, điều đầu tiên nghĩ đến là gọi điện thoại cho anh, thậm chí còn quên cả mấy câu khác sáo, trực tiếp hy vọng anh đến cứu mình!
Cô chỉ cảm thấy cơ thể mình nóng đến mức sắp phát nổ, ngay cả điện thoại di động trong tay cũng không cầm chắc được mà rơi thẳng xuống đất.
Cô còn chưa kịp suy nghĩ gì đã nghe thấy một giọng nói ẻo lả vang lên trên đầu cô.
"Ôi, người đẹp, em ngồi xổm khiêu khích như vậy là muốn quyến rũ ai thế?"
Tim Ngũ Vận Uyển đập thình thịch, nhanh chóng ngẩng đầu lên, cô nhìn thấy một người đàn ông mặc áo sơ mi hoa trông rất lưu manh đang híp đôi mắt nhỏ háo sắc nhìn mình.
Ngũ Vận Uyển lập tức không thể để ý đến điện thoại nữa, cô lảo đảo đứng dậy, xoay người muốn rời đi.
Nhưng không ngờ, người đàn ông đó đã nắm lấy cổ tay cô và ôm cô vào lòng.
"Ôi, người đẹp, em chạy cái gì vậy? Điện thoại của em vẫn để ở chỗ anh này"
Cảm giác được người đàn ông chạm vào cơ thể mình, Ngũ Vận Uyển buồn nôn đến mức sắp nôn ra!
Nhưng cơ thể không nhịn được mà run lên, càng ngày càng nóng, người đàn ông đó thường xuyên ra ngoài chơi, nhanh chóng hiểu ra Ngũ Vận Uyển đã bị đánh thuốc. Đôi mắt nhỏ lộ ra biểu cảm cực kỳ hưng phấn,
“Ôi, em gái, còn đánh thuốc nữa cơ à? Vậy phải khó chịu đến mức nào chứ, hay là để anh giúp em nhé?"
Vừa nói, tay gã đã không thành thực ôm lấy vòng eo mảnh mai của Ngũ Vận Uyển.
Ngũ Vận Uyển sợ hãi hét lên.
Không!
Tuyệt đối không được!
Chuyện kinh tởm hai năm trước tuyệt đối không thể xảy ra nữa!
Nghĩ đến đây, cô vội vàng muốn đẩy người đàn ông ra, nhưng lực tay của người đàn ông rất khỏe khiến cô không thể thoát ra được, chỉ có thể trơ mắt nhìn bàn tay của gã ta sắp đặt lên nơi mềm mại của cô!
Cô sắp suy sụp đến nơi, nhưng vào lúc này
Bộp!
Hình như có gì đó đột nhiên ném tới từ xa.
Giầy tiếp theo.
Chỉ nghe thấy tiếng loảng xoảng.
Là Nam Ngự đến cứu cô.
Cô còn chưa kịp hòa hoãn lại, Nam Ngự đã nhanh chóng đi về phía CÔ.
Đúng vậy, là đi bộ, không phải ngồi trên xe lăn, mà là ở một nơi đông đúc như quán karaoke, đi thẳng về phía cô.