Mục lục
Tình Nồng Khó Phai
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngũ Vận Uyển cảm thấy không thể tha thứ cho Khương Linh và Lâm Tiểu Như được!


Nhưng Nam Bá lại giấy thoát khỏi sự lôi kéo của Khương Linh, bước lên trước và nói với Ngũ Vận Uyển: “Ngũ Vận Uyển, hôm nay em hãy nể tình cảm hai năm trước của chúng ta mà tha cho Lâm Tiểu Như đi. Con của anh vô tội, nó là một sinh mạng nhỏ, không nên gánh tội lỗi của thế hệ trước. Hơn nữa dù Lâm Tiểu Như có sai lầm thì cô ta vẫn là em gái ruột của em, đây là quan hệ huyết thống, em không thể thay đổi được?”

Huyết thống? Huyết thống này thật nực cười. Nếu có thể lựa chọn thì Ngũ Vận Uyển cô thà rằng mình không xuất hiện trên cõi đời này còn hơn! Cô hận mối quan hệ huyết thống này! Cô hận Lâm Hải Sinh vì đã cướp đi hạnh phúc của mẹ cô, khiến bà mang thai và sinh ra cô.


Cô không những phải sống vì mối quan hệ huyết thống với nhà họ Lâm, mà còn phải làm người nhà với hai mẹ con độc ác kia... Ngũ Vận Uyển đã hận thấu xương cái gọi là quan hệ huyết thống này từ lâu rồi!

Cô nhớ khi còn nhỏ, lần đầu tiên nhìn thấy Khương Linh và Lâm Tiểu Như, một người là dì, một người là em gái, cô muốn chung sống hòa thuận và vui vẻ với họ. Nhưng mấy năm trôi qua, sự nhẫn nhịn, cảm thông và khoan dung của Ngũ Vận Uyển chỉ đổi lại được những thương tổn, ác độc và đố kỵ. Bọn họ thật sự đã khiến cô quá thất vọng!

Hai năm trước, vào cái đêm cô bị bỏ thuốc, may mắn là có Nam Ngự tình cờ cứu được cô. Nếu không thì giờ phút này có thật sự đã như bông hoa bị vùi dập, còn nói gì đến quan hệ huyết thống và tình thân?

Bọn họ coi cô là gì, là kẻ thù, là người dưng nước lã, là ngọn cỏ dại mà tùy ý giẫm đạp!

Ngũ Vận Uyển không muốn nói thêm gì nữa, bọn họ đã khiến cô phải chịu thương tích đầy mình, cô còn có thể nói tha thứ hay không tha thứ ư?

Ngũ Vận Uyển quay mặt đi, không muốn để ý đến Nam Bá.

Nan Ngự cười giễu cợt, “Đừng nhiều lời vô ích nữa. Hôm nay tôi nhất định phải ăn miếng trả miếng với các người. Dương Tá!”

“Dạ, sếp Nam” Dương Tá đáp, anh ấy nhanh chóng dẫn mấy người đàn ông lực lưỡng đã chờ sẵn ở ngoài cửa vào.

Dương Tá chỉ vào Lâm Tiểu Như và Khương Linh, nói với bọn họ: “Đưa hai người phụ nữ này đi, cho họ uống thuốc, sau đó thì tùy các người muốn làm gì thì làm”

Dương Tá còn nói thêm: “Nhớ quay video lại!”

Mấy người đàn ông cường tráng kia tỏ ra vui mừng, bọn họ cùng lao lên, vây quanh Lâm Tiểu Như và Khương Linh.

Lâm Tiểu Như và Khương Linh sợ đến mức không ngừng kêu la.
Nam Bá muốn ngăn cản nhưng lại bị một tên đàn ông đẩy ngã vào góc tường.

“Mẹ! Cứu con với! Đừng mà! Đừng mà!” Lâm Tiểu Như hét lên như phát điện, vừa khóc vừa gọi, “Nam Bả! Cứu em với! Buông tôi ra..”


Nam Bá lắc người Nam Ngự và nói: “Chú à, coi như tôi xin chú! Chú làm vậy là muốn hủy hoại cốt nhục của tối ư! Nam Ngự, chứ không thể tàn nhẫn như vậy được, đó là huyết mạch của nhà họ Lâm mà!”

Ngũ Vận Uyển cắn răng, dứt khoát nhắm mắt lại!

Nam Ngự cười lạnh lùng, “Nam Bá, tôi khuyên cậu tốt nhất là đừng nhúng tay vào chuyện này”.


Đám đàn ông lực lưỡng kia cầm thuốc mê chuẩn bị đổ vào miệng hai mẹ con kia, cơ mặt bọn họ cũng kéo căng lại.

Ngũ Vận Uyển hơi sợ hãi, không dám nhìn, cô rúc vào lòng Nam Ngự, bàn tay lạnh ngắt. Có một khoảnh khắc cô đã mềm lòng.

Nhưng Khương Linh và Lâm Tiểu Như lại không hề tỏ ra ăn năn. Ngược lại bọn họ còn kêu gào rằng vẫn muốn tiếp tục hãm hại cô, coi cô như kẻ thù.

Trái tim Ngũ Vận Uyển run lên, cứ để Nam Ngự giải quyết là được, cũng coi như trút giận cho mẹ cô là Ngũ Nhã Phân.

Mặc dù cô rất tốt bụng và lương thiện, nhưng suy cho cùng thì cô cũng chẳng phải người thích giả bộ thanh cao, cũng không phải người có thể để kẻ khác muốn làm gì thì làm. Nếu năm đó Lâm Tiểu Như đã đối xử với cô như thế, vậy thì bây giờ là tất gì cô phải mềm lòng?

Hai mẹ con Lâm Tiểu Như sắp bị làm nhục, nhưng không ngờ vào thời khắc mấu chốt, Dương Tá đột nhiên nhận được một cuộc điện thoại, mặt anh ấy lập tức biển sắc!

Sao có thể...

Sao sự việc lại như vậy!

Anh ấy cảm thấy sự việc rất nghiêm trọng, nhất định phải nhanh chóng ngăn

Nam Ngự và đám đàn ông kia lại.

Dương Tá vội vàng nói thầm với Nam Ngự.

Không biết anh ấy đã nói gì mà sắc mặt Nam Ngự cũng thay đổi, anh đột nhiên giơ tay lên ngăn đám đàn ông cường tráng kia lại.

“Dừng tay! Các người mau dùng tay!” Dương Tá bước tới ngăn bọn họ lại.

Thuốc đã được đưa tới bên miệng Lâm Tiểu Như và Khương Linh thì mấy người đàn ông đột nhiên bị kêu dừng lại, khiến thuốc bắn tung tóe lên khắp người hai mẹ con họ.

Đám đàn ông kia dùng tay kịp lúc, Dương Tá bảo bọn họ quay về.
Lâm Tiểu Như và Khương Linh đã sợ tới mức hai chân mềm nhũn, vẫn chưa kịp hoàn hồn.


Nam Bá vừa mừng rỡ lại vừa cảm thấy nghi hoặc, tại sao Nam Ngự lại đột nhiên bảo bọn họ dừng lại?

Anh ta cũng không nghĩ gì nhiều, nếu đã có cơ hội thì phải cứu bọn họ, anh ta nhanh chóng cởi dây trói cho Lâm Tiểu Như, một tay đỡ cô ta, một tay đỡ Khương Linh.

“Nam Bá!” Lâm Tiểu Như thấy hình như mình đã được cứu, rúc vào lòng Nam Bá và khóc lóc thảm thiết.


Khương Linh cũng bắt đầu nức nở, bà ta hoàn toàn sợ đến ngây ngốc luôn rồi. Bà ta đã lớn tuổi như vậy mà suýt chút nữa còn bị người ta trút thuốc mê, già đầu rồi mà còn không bảo vệ được tiết tháo. Nếu để người khác biết được chuyện này thì bà ta sẽ chẳng còn gì cả, e rằng Lâm Hải Sinh sẽ ruồng bỏ bà ta, đuổi bà ta ra khỏi nhà họ Lâm!

Lúc này Ngũ Vận Uyển cũng ngẩn ra, cô thầm nghĩ Nam Ngự bị làm sao vậy? Sao đột nhiên lại đổi ý? Đã xảy ra chuyện gì vậy? Hay là anh mềm lòng rồi?

Lúc này sắc mặt của Nam Ngự rất hậm hực, nhưng lại khiến người ta không nhìn ra được cảm xúc của anh. Anh nhìn Ngũ Vận Uyển, giọng điệu đột nhiên mang theo vẻ áy náy, anh thấp giọng nói: “Xin lỗi em, e là anh không thể ra tay với Lâm Tiểu Như được.”

Nam Ngự cứ buông tha cho mẹ con Lâm Tiểu Như như vậy sao?

Ngũ Vận Uyển rất khó hiểu, tại sao Dương Tá vừa nhận một cuộc gọi thì Nam Ngự lại lập tức biến sắc? Cô thấy hơi kỳ lạ, đây không giống tác phong làm việc của Nam Ngự cho lắm.

Nam Ngự thấy sắc mặt cô hơi thay đổi, nhưng anh thực sự không thể hành hạ Lâm Tiểu Như được nữa.

Anh nắm lấy tay Ngũ Vận Uyển và nói: “Vận Uyển, lát nữa anh sẽ giải thích với em."

Vừa rồi khi nhận được tin tức từ Dương Tá, Nam Ngự đã rất kinh ngạc. Anh không thể ngờ rằng lại có thể là cô ta!

Nam Ngự căn dặn Dương Tá: “Thả bọn họ đi đi. Anh ở lại chăm sóc cho mọi Nam, đưa cô ấy về nhà rồi lại đến gặp tôi”

Nam Bá nghe anh nói vậy thì nhanh chóng đưa Lâm Tiểu Như và Khương Linh rời đi.

Nam Ngự cũng vội vàng theo bọn họ rời khỏi đó.

Trong kho lạnh vẫn rất lạnh, Nam Ngự đi theo đám người Lâm Tiểu Như, để lại có một mình ở đó, cô càng cảm thấy lạnh lẽo hơn.

Không ngờ Nam Ngự lại bỏ mặc mình.

Mà đi cùng Lâm Tiểu Như.

Lúc này, trợ lý Dương Ta nói với Ngũ Vận Uyển: “Mợ chủ, đi thôi, để tôi đưa mợ về nhà”
Bấy giờ Ngũ Vận Uyển mới lấy lại tinh thần, cô gật đầu.

Trên đường về, Ngũ Vận Uyển hỏi Dương Tá: “Dương Tả, tại sao Nam Ngự lại đột nhiên thay đổi thái độ, tha cho mẹ con Lâm Tiểu Như?”


“Chuyện này.” Dương Tá ấp úng, lấp liếm cho qua chuyện, “Mợ chủ, mợ đừng làm khó tối nữa, khi nào về mợ hãy hỏi cậu Nam ấy”

Ngũ Vận Uyển lờ mờ cảm thấy sự việc không đơn giản như vậy, có lẽ là liên quan đến chuyện riêng tư của Nam Ngự, cô cũng không tiện hỏi nhiều.

Mặc dù cô cũng không muốn nhìn thấy Lâm Tiểu Như bị hành hạ, nhưng rốt cuộc Nam Ngự làm sao vậy? Điều này đã trở thành điều bí ẩn vấn vương trong lòng Ngũ Vận Uyển.


Trong lòng cô cảm thấy rất bất an.

Liệu Nam Ngự sẽ bỏ rơi cô giống như Nam Bá không?

Ngũ Vận Uyển biết rằng suy nghĩ này của mình thật nực cười, nhưng cô vẫn rất để tâm đến Nam Ngự. Cô đã từng mất đi Nam Bá, cô không thể để Nam Ngự lại bị người ta cướp đi như vậy được.

Một mình Ngũ Vận Uyển cô đơn trong căn nhà, Nam Ngự cũng không gọi điện về. Không biết lúc nào anh mới có thể về.

Người giúp việc đã chuẩn bị xong bữa tối, Ngũ Vận Uyển bảo người giúp việc về nhà.

Ngũ Vận Uyển lên mạng mới biết tin tức sáng nay đã ngập tràn ở khắp nơi. Tất cả đều là chuyện xấu mà Lâm Tiểu Như đã làm vào hai năm trước, toàn bộ đều bị phanh phui. Cô nghĩ chắc chắn là do Nam Ngự động tay động chân vào, người bình thường không thể điều khiển được toàn bộ phương tiện truyền thống của cả thành phố S được.

Cũng may là Nam Ngự đã kịp thời tìm ra chân tướng của hai năm trước, nếu không thì Ngũ Vận Uyển không biết mình còn phải gánh nỗi oan ức này đến bao giờ nữa. Có đôi khi sự thật đến vô cùng muộn màng, tổn thương mà người trong cuộc phải gánh chịu là điều không thể đong đếm được.

Kim đồng hồ treo tường đã chỉ mười một giờ đêm, Nam Ngự vẫn không có tin tức gì, Ngũ Vận Uyển cũng không muốn gọi cho anh. Cô thà một mình ngây ngốc chờ đợi cũng không muốn quấy rầy anh, khiến anh phiền lòng.

Ngũ Vận Uyển lướt Weibo một cách buồn tẻ.

n Weibo tràn đầy bình luận mắng chửi Lâm Tiểu Như và Khương Linh. Sự

trừng phạt mà hôm nay hai mẹ con bọn họ nhận được không hề nhẹ.

Cô nhìn thấy hôm nay blogger “Trở về quá khứ” kia lại vào xem Weibo của cô, thậm chí còn like bài đăng của cô. Ngũ Vận Uyển thấy blogger này khá thần bí nên bèn nhấn theo dõi lại.
1635401834208.png

Ngũ Vận Uyển cầm điện thoại lên rồi lại đặt xuống, đặt xuống rồi lại cầm lên, cô suy nghĩ xem có nên gọi điện thoại cho Nam Ngự không. Cô vô cùng lo lắng cho anh, đã muộn như vậy rồi, không biết anh có ăn tối đúng giờ không? Liệu có gặp nguy hiểm gì không?...

Ngũ Vận Uyển không biết mình đã ngủ thiếp đi từ lúc nào, khi mở mắt ra thì thấy trời đã sáng rồi.


Việc đầu tiên cô làm sau khi dậy là nhìn điện thoại, nhưng lại phát hiện vẫn không có tin tức gì.

Ngày hôm qua cô đã xin nghỉ làm, sáng nay Nam Ngự lại không có ở nhà cho nên Ngũ Vận Uyển đến tòa soạn từ sớm.

Vừa đến tòa soạn Ngũ Vận Uyển đã gặp Nam Bá. Anh ta cũng vừa mới đến, trông có vẻ vô cùng mỏi mệt.

Nam Bá hỏi cô: “Em không sao chứ? Đêm qua ngủ không ngon à?” Anh ta nhìn quầng thâm và sắc mặt hơi tiều tụy của cô.

Ngũ Vận Uyển mỉm cười khách sáo, nói: “Có vẻ anh cũng không ngủ ngon.”

Hai người dùng mấy giây rồi đột nhiên cùng nở nụ cười, sau đó lại đồng thời thốt ra hai cái tên khác nhau và cười ngượng ngùng.

“Nam Ngự...”

“Lâm Tiểu Như...”

Trông thấy Ngũ Vận Uyển dường như có điều muốn nói, Nam Bá bèn bảo cô: “Vào phòng làm việc của anh ngồi đi.”

Ngũ Vận Uyển đi theo Nam Bá vào phòng làm việc của anh ta.

Nam Bá rót cho Ngũ Vận Uyển một tách Latte mà cô thích nhất.

Anh ta nói: “Anh nhớ em thích uống loại cà phê này nhất.”

Ngũ Vận Uyển gật đầu và nói: “Anh vẫn nhớ à”

“Anh chưa bao giờ quên”

Ngũ Vận Uyển vẫn nhớ trước đây Nam Bá từng đưa mình đến quán cà phê, khi đó cà phê rất đắt đối với sinh viên nghèo như họ nên hai người chỉ gọi một tách. Nam Bá không hề uống mà chỉ mỉm cười nhìn Ngũ Vận Uyển uống hết cà phê.

Anh ta nói, Vận Uyển, sau này anh muốn mở cho em một quán cà phê thật lớn, tập hợp tất cả loại cà phê ngon trên thế giới lại cho em uống được không?

Khi đó chẳng qua cô chỉ nói đùa mà thôi, cô không biết rằng thật ra Nam Bá thực sự có năng lực này.

Để bản thân không lâm vào trong quá khứ đau buồn nữa, Ngũ Vận Uyển. nhanh chóng chuyển chủ đề và hỏi thẳng: “Đúng rồi, Lâm Tiểu Như thế nào rồi? Bọn họ đã đi đầu? Nam Ngự ở đâu?”

Nam Bà nói: “Nhìn em sốt ruột kìa, uống tách cà phê trước đi, anh sẽ từ từ nói cho em biết. Em hỏi liên tiếp như vậy, anh nên trả lời câu nào trước đây?”
Ngũ Vận Uyển nào còn tâm trạng uống cà phê, nhưng vì lòng tốt của Nam Bá, cô cũng đành phải ngồi xuống nhấp một ngụm.


Nam Bà nói: “Khương Linh được Nam Ngự đưa thẳng ra nước ngoài, hình như là một quốc gia rất đổ nát. Hừ, bà ta rời xa em là tốt nhất, đừng hòng có thể hãm hại em nữa. Anh thấy lần này Khương Linh xong đời rồi, bà ta vẫn nên tự cầu phúc đi! Nam Ngự có thể nghĩ đến việc tống bà ta ra nước ngoài thì nhất định sẽ không để cho bà ta hưởng phúc đâu, em yên tâm đi.”

Giờ phút này, Ngũ Vận Uyển hoàn toàn không quan tâm Khương Linh đang ở đầu hay đang làm gì? Cô chỉ muốn biết Nam Ngự sao rồi, tại sao anh cả đêm không về nhà, ngay cả một cuộc gọi cũng không có.

Ngũ Vận Uyển hỏi tiếp: “Vậy còn Lâm Tiểu Như, cô ta không sao chứ? Đứa bé trong bụng cô ta không sao chứ?”


Nam Bà trả lời: “Hôm qua sau khi vừa ra khỏi kho lạnh, cô ta đã được Nam Ngự đưa đến bệnh viện để kiểm tra và chữa trị, vết thương được băng bó đơn giản, không có gì nghiêm trọng, hiện tại... Nam Ngư đang ở cùng cô ta.”

Ngũ Vận Uyển đột nhiên ngẩng đầu, như thể nghi ngờ rằng mình nghe nhầm. Nam Ngự đang chăm sóc Lâm Tiểu Như, chẳng phải anh hận cô ta, muốn hành hạ cô ta sao?

Sắc mặt Ngũ Vận Uyển càng ngày càng tái nhợt, môi cũng khô khốc, cô cúi đầu lắng nghe Nam Bá kể. Nam Ngự kiêu ngạo như vậy, sao có thể chăm sóc Lâm Tiểu Như chứ, không hề giống anh chút nào.

Ngũ Vận Uyển có chút ghen tị.

Nam Bá cũng không hiểu nổi hành vi của Nam Ngự.

Anh ta nói: “Anh cũng không biết tại sao Nam Ngự lại như vậy. Tóm lại là sau

một cuộc điện thoại thì thái độ của chú ta thay đổi hoàn toàn, quả thực là

sắp cung phụng Lâm Tiểu Vũ như bà trẻ vậy.”

Không ngờ Nam Ngự lại ở bệnh viện chăm sóc chu đáo cho Lâm Tiểu Như! Dù có một trăm cái đầu thì Ngũ Vận Uyên cũng không thể nghĩ ra chuyện này

là như thế nào, có phải Nam Ngự uống nhầm thuốc rồi không?

Vừa nghĩ đến Nam Ngự trông coi ở bên cạnh Lâm Tiểu Như, trong lòng Ngủ Vận Uyển cũng thấy khó chịu.

Cô tin rằng Nam Ngự sẽ không phản bội mình. Nhưng hành vi bất thường này và sự ân cần đối với Lâm Tiểu Như của anh khiến cô rất khó chịu trong lòng.
Giống như khi còn nhỏ bị cướp mất con búp bê mà cô rất thích vậy.


Nam Bá thấy vẻ mặt Ngũ Vận Uyển thay đổi, bèn hỏi với vẻ quan tâm: “Vận Uyển, em không sao chứ? Em đừng nhạy cảm, có lẽ Nam Ngự sẽ không động lòng với Lâm Tiểu Như đầu, mặc dù anh cũng không biết tại sao chú ta lại như vậy.”

“À, không, anh nghĩ nhiều rồi. Tôi tin Nam Ngự, tôi chỉ... hơi ghen mà thôi”.

Cô ghen... Nam Bá cảm thấy rằng Ngũ Vận Uyển thực sự đã yêu Nam Ngự rôi.


Anh ta say sưa nhìn cô. Ngũ Vận Uyển vẫn xinh đẹp như vậy, mái tóc dài đen nhánh, bờ môi mỏng đỏ hồng, chiếc mũi tinh xảo và cao thẳng cùng một đội mắt long lanh nước, trong veo sáng ngời...

Ngũ Vận Uyển bị Nam Bá nhìn đến nỗi không thoải mái, cô đứng dậy và nói: “Được rồi, đã đến giờ làm rồi, có lẽ mọi người đều đã ở bên ngoài. Tôi ra ngoài làm việc trước đây”

“Vận Uyển” Nam Bá cũng đứng lên, “Xin lỗi, thực sự xin lỗi, chuyện hai năm trước, anh đã không bảo vệ em”

Ngũ Vận Uyển sửng sốt, cô không ngờ Nam Bá lại xin lỗi mình chân thành như vậy. Cô thở dài một hơi, trút hết toàn bộ nỗi tủi nhục suốt hơn hai năm cũng như tình cảm của mình đối với Nam Bá ra ngoài. Cô cảm thấy toàn thân rất khoan khoái dễ chịu, rốt cuộc cô cũng có thể hoàn toàn thư thái rồi.

Ngũ Vận Uyển quay lưng lại với Nam Bá và không nói gì, cô bước từng bước ra khỏi phòng làm việc của Nam Bá, như thể bước từng bước ra khỏi cuộc sống của anh ta vậy.

Nam Bá nghĩ đến đứa bé trong bụng Lâm Hiểu Như rồi lại nghĩ đến việc mình sắp phải kết hôn với cô ta, anh ta thở dài một hơi.

Cùng lúc đó, tại bệnh viện, Nam Ngự đang ngồi bên cạnh Lâm Tiểu Như và trông nom cô ta.

Lâm Tiểu Như nằm trên giường bệnh, sắc mặt đã tốt hơn rất nhiều so với lúc trong kho lạnh ngày hôm qua, cô ta cũng đã tỉnh táo lại.

Hôm qua cô ta đã bị bắt cóc, bị đám đàn ông lực lưỡng trút thuốc, sau đó lại đột nhiên được cứu... Lâm Tiểu Như vẫn còn khiếp sợ, tựa như lâm vào cơn ác mộng vĩnh viễn không thể tỉnh lại, cả người toát mồ hôi lạnh.

Nam Ngự đang ngồi ở bên cạnh, chăm chú nhìn điện thoại.

Khi nghe thấy động tĩnh bất thường, anh đột nhiên ngẩng đầu lên thì thấy

Lâm Tiểu Như đang hoảng sợ nhìn mình chằm chằm, vì vậy anh nói với vẻ thân thiện: “Lâm Tiểu Như, cô tỉnh rồi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK