Mục lục
Tình Nồng Khó Phai
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cô có chút đau đầu nhưng vẫn cắn răng cởi quần áo, mở vòi hoa sen, nghiêng người cẩn thận tắm.

Những tế bào vận động và thăng bằng của cô vốn đã không tốt, vết thương vẫn nhanh chóng bị dính nước, cô nhăn mặt muốn giơ tay cao lên một chút nhưng lại đập vào cửa phòng tắm, cơn đau thấu tim ập đến.


"A!"

Cô đau đớn không nhịn được kêu lên, sau đó cô nghe thấy tiếng bước chân vội vã ngoài phòng tắm và giọng nói lo lắng của Nam Ngự: “Ngũ Vận Uyển, em không sao chứ?”

“Tôi không sao..” Ngũ Vận Uyển vội nói, nhưng vì quá đau nên giọng cô hơi run, dù nghe thể nào cũng thấy không ổn.


Vì thế Nam Ngự ở ngoài lập tức bảo: “Em chờ một lát, tôi vào ngay đây”

Ngũ Vận Uyển luống cuống: “Thật sự không sao đâu, anh không cần..”

Nhưng cô còn chưa nói xong đã nghe thấy cửa phòng tắm “cạch” một tiếng rồi mở ra.

Khoá cửa phòng tắm nhà cô đã hỏng từ lâu, nên Nam Ngự có thể trực tiếp đẩy cửa đi vào.

Vừa vào anh đã thấy Ngũ Vận Uyển một tay giơ cao, tay còn lại vội vàng kéo khăn tắm lên cho người, tay chân. luống cuống còn quên tắt vòi hoa sen, vết thương trên

tay lại bị nước vào.

Người phụ nữ cẩu thả, bất cẩn này!

Thấy Ngũ Vận Uyển hành hạ bản thân như vậy, Nam Ngự không khỏi cảm thấy tức giận, anh bước tới nhanh chóng ôm cô vào lòng rồi tắt vòi hoa sen.

“Ngũ Vận Uyển, sao em ngốc thế?” Anh không nhịn được thấp giọng mắng, lập tức nắm lấy cánh tay cô quan sát vết thương, quả nhiên nhìn thấy vết thương đã sắp bị dính nước mà mưng mủ, lửa giận của anh càng lớn hơn: “Vòi hoa sen nhà em thế này làm sao tắm một mình được?”.

Nam Ngự không hài lòng trách mắng, nhưng bây giờ Ngũ Vận Uyển lại không nói được lời nào.

Cô chỉ cảm thấy cơ thể mình áp sát Nam Ngự, khoảng cách duy nhất giữa hai người chính là chiếc áo sơ mi mỏng manh trên người anh, còn bị nước trên người cô thấm ướt nên dán chặt vào người cả hai.

Thậm chí Ngũ Vận Uyển có thể cảm nhận được cơ ngực và đường nhân ngư trên bụng Nam Ngự, còn có...

Cô cảm thấy đầu mình như muốn nổ tung!

Nam Ngự nói vài câu thấy cô không nói gì thì không khỏi cau mày, lúc này mới cúi xuống nhìn cô.

Anh cúi xuống thì thấy Ngũ Vận Uyển đang nép trong lòng mình, cơ thể cứng đờ, khuôn mặt nhỏ nhắn gần như có thể nhỏ ra máu.
Nam Ngự đột nhiên cũng sững sờ, vừa nãy anh lo lắng cho cô nên không chú ý đến trạng thái lúc này của cô là đang được mình ôm vào lòng.


Làn da trắng nõn vì nhiệt độ cao trong phòng tắm mà hơi đỏ, từng giọt nước chảy xuống, tuy không phải lần đầu tiên Nam Ngự đối mặt với cơ thể Ngũ Vận Uyển, nhưng không hiểu sao mỗi lần đối mặt dường như anh đều cảm thấy có vẻ bị thu hút hơn.

Không chỉ vậy, lần này thử thách với anh còn lớn hơn, bởi vì cơ thể mềm mại của Ngũ Vận Uyển đang áp sát vào anh, cho dù anh không cúi đầu cũng cảm nhận được từng đường cong trên cơ thể cô.

Khoảnh khắc đó, Nam Ngự cảm thấy trong người như có một ngọn lửa, càng ngày càng bùng cháy mãnh liệt!


Ngũ Vận Uyển vốn đã hoảng sợ, đột nhiên cảm nhận được sự thay đổi trong cơ thể của Nam Ngự, tai cô càng như bốc khói, cô giãy giụa theo bản năng: “Nam Ngự, anh buông tôi ra.”

Nhưng sự giãy giụa của cô trước mặt Nam Ngự lại rất vô lực, giống như gãi ngứa, nói từ chối chi bằng nói là đang thử thách anh!

Gần như không cần suy nghĩ, anh đột nhiên đẩy mạnh Ngũ Vận Uyển dựa vào tường phòng tắm.

Đột nhiên khoảng cách giữa hai người bị thu hẹp đến mức vô hình, thậm chí cả hai còn có thể cảm nhận được từng nhịp lên xuống của lồng ngực đối phương.

“Nam Ngự, anh, anh muốn làm gì..” Ngũ Vận Uyển không thể vùng vẫy, chỉ có thể hoảng loạn ngước mắt lên.

Nam Ngự cũng không biết mình làm sao, cho dù là câu chất vấn nhẹ nhàng của Ngũ Vận Uyển lúc này, vào tai anh cũng gần như đánh tan chút lý trí cuối cùng!

Anh đột ngột cúi đầu, ngón tay chậm rãi lướt qua eo Ngũ Vận Uyển khiến cô nổi da gà run sợ, anh thấp giọng nói: “Em nói xem tôi muốn làm gì?”

Giọng Nam Ngự cực kỳ thấp, trầm thấp gợi cảm hơn bình thường, Ngũ Vận Uyển chỉ cảm thấy cơ thể mình ngày càng nóng, cô lắp bắp: “Đừng... đừng mà..”

“Tại sao lại đừng?” Nam Ngự lại cúi người xuống thấp hơn, đôi môi ngậm lấy dái tai Ngũ Vận Uyển: “Lần trước rõ ràng em đã nói là được” .

Tai Ngũ Vận Uyển vốn đã rất nhạy cảm, lúc này dưới sự trêu chọc của Nam Ngự, cô càng không kiềm chế được, nhưng lý trí cuối cùng vẫn nói cho cô biết...

Không.

Tuyệt đối không được!

Không được xảy ra chuyện gì với Nam Ngự.

Lần trước ở nhà tổ nhà họ Nam, đúng là cô đã đồng ý với Nam Ngự, nhưng bây giờ tâm trạng cô đã hoàn toàn khác.
Lúc trước cô đồng ý vì cô cảm thấy mặc dù hôn nhân không có tình yêu nhưng dù sao cũng đã kết hôn, cô không ngại có con với Nam Ngự, đây cũng là chức trách của một người vợ.

Nhưng bây giờ cô đã không thể suy nghĩ một cách tâm lặng như nước vậy nữa.


Vì cô nhận ra dường như mình đã có tình cảm không nên có với Nam Ngự, cô không dám trao cơ thể mình cho anh nữa.

Cô sợ sau khi mình trao đi sẽ thật sự đắm chìm, cô sẽ không rời xa anh được.

Nghĩ đến đây, cô cố gắng đẩy Nam Ngự ra: “Mẹ đang ở trong phòng, không hay lắm...”

Nam Ngự rũ mắt, ánh mắt mê ly nhìn vào đôi mắt trong veo của Ngũ Vận Uyển, anh bỗng tỉnh táo hơn nhiều.


Không có gì mất hứng hơn việc một người đã đắm say mà người còn lại vẫn còn lý trí.

Nam Ngự nghĩ Ngũ Vận Uyển vẫn như lần trước, vì chuyện hai năm trước nên cô vẫn chưa sẵn sàng, vậy nên anh thả lỏng cơ thể một chút.

Nam Ngự không ngờ có một ngày mình lại bất lực đến mức này, cứ phải chịu đựng cảm giác “muốn ăn mà không ăn được” hết lần này đến lần khác.

Đặc biệt là cô gái nhỏ trước mắt còn luôn có thể khơi dậy ham muốn trong anh.

Thôi bỏ đi.

Nể tình cô còn đang bị thương, lần này bỏ qua.

Nhưng anh cũng không buông ra, mà lại ôm lấy eo cô rồi lên tiếng khi cô còn đang hoảng hốt lo sợ: “Yên tâm, tôi sẽ không cưỡng ép em, tôi chỉ định tắm giúp em. thôi.”

Với loại vòi hoa sen này, Ngũ Vận Uyển tự tắm chắc chắn vết thương sẽ sưng tấy.

Ngũ Vận Uyển vẫn đỏ mặt: “Không cần đâu, tôi lau người là được.”

Sau đó cố định trốn đi, nhưng Nam Ngự đã giữ lại, không cho cô đi.

“Ngại ngùng cái gì? cũng đâu phải lần đầu tiên nhìn thấy.” Anh thản nhiên nói rồi lấy vòi hoa sen xuống, mở ra: “Nếu lo lắng cho tôi thì em yên tâm, khả năng tự kiềm chế của tôi khá ổn”

Nói xong anh bắt đầu giúp Ngũ Vận Uyển tắm một cách rất tự nhiên.

Ngũ Vận Uyển biết tính Nam Ngự nói một là một, hai là hai, cô từ chối nữa cũng vô ích, vì thế chỉ đành căng thẳng để cho anh tắm.

Nhưng khi bàn tay to lớn của Nam Ngư lướt qua người cô, nhiệt độ ấm áp và sự hơi thô ráp khiến cô cảm thấy như có vô số dòng điện chạy qua, cô kìm nén rất vất vả mới khiến mình không run lên.

Mà Nam Ngự lại càng nhịn vất vả hơn.
1633175174266.png

Nhưng dù sao đã hứa với cô gái nhỏ rồi, anh chỉ có thể cắn răng chịu đựng.


Khó khăn lắm mới tắm xong, Nam Ngư cẩn thận lau khô

người cho Ngũ Vận Uyển.

Cảm nhận được Nam Ngự nghiêm túc lau người cho mình, Ngũ Vận Uyển chợt thấy hơi thất thần.


Ngũ Vận Uyển gần như đã quên mất bao lâu rồi không có ai tắm cho mình như thế này.

Hình như chỉ khi còn rất nhỏ, Ngũ Nhã Phân mới tắm giúp cô như thế này, khi lớn hơn bà phải đi làm, một mình cô tự chăm sóc bản thân.

Cô chưa bao giờ nghĩ rằng sau bao năm tự lập một

mình, bỗng có một người tự tay đút cơm cho mình, tự tay dọn phòng cho mình, còn tự tay tắm rửa cho mình khi cô bị thương.

Đây gần như là sự bù đắp cho tình yêu thương và cưng chiều mà cô không có suốt bao năm qua.

Quan trọng hơn, đó còn là người đàn ông vô cùng cao quý, chưa bao giờ chăm sóc ai.
Lúc này Ngũ Vận Uyển cảm nhận được một phần nào đó trong trái tim mình đã hoàn toàn trở nên mềm mại, như thể sắp tan chảy ra vậy.
Cô không khỏi nhắm mắt lại để che giấu sự rung động nơi đáy mắt.
Nam Ngự...
Có thể đừng tốt với tôi như vậy nữa được không?
Tôi rất sợ... mình sẽ hoàn toàn bị chìm đắm...
Sau khi tắm xong, Ngũ Vận Uyển và Nam Ngự trở lại phòng khách, cả người Nam Ngự đều ướt sũng, Ngũ Vận Uyển cảm thấy hơi áy náy, cô lấy bộ đồ rộng rãi mà mình thường mặc khi vận động từ trong phòng ngủ ra, nhưng trước khi đưa cho Nam Ngự, cô vẫn hỏi một câu để thăm dò, “Hôm nay anh thực sự muốn ở lại chỗ tôi?”
“Đương nhiên.” Nam Ngự thuận miệng nói, anh nhận bộ đồ trong tay Ngũ Vận Uyển, “Chẳng phải em nói em muốn chăm sóc mẹ sao? Nhưng tay em cũng bị thương thì chăm sóc bà ấy kiểu gì được? Vì vậy anh vẫn nên ở lại để thuận tiện chăm sóc hai người”
“Thật ra không cần phải phiền phức như vậy đâu.” Ngũ Vận Uyển vẫn không muốn Nam Ngự ở lại, “Một mình tôi cũng được”.
“Cũng được?” Nam Ngự nhướng mày, “Ngay cả việc tắm rửa cũng cần tôi phải giúp em, em có chắc là mình làm được không?”



Lời nói của Nam Ngự lập tức khiến Ngũ Vận Uyển nhớ tới chuyện vừa xảy ra khi tắm, gương mặt chợt đỏ bừng, cô đột nhiên quên mất việc phản bác lại lời nói của Nam Ngự.

Ngay sau đó, cô nghe thấy Nam Ngự cười khẽ, anh cầm quần áo và xoay người đi vào phòng tắm.

Ngũ Vận Uyển chợt cảm thấy hơi buồn bực, cảm giác như mình lại bị Nam Ngự “dắt mũi” vậy, không hiểu sao lại giống như cô đã ngầm đồng ý để anh ở lại rồi?

Trước khi vào phòng tắm, Nam Ngự đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, bèn nói: “Nếu em không muốn để tôi ở lại đây thì cũng đơn giản thôi, hãy trở về nhà với tôi”

Nói xong, anh lập tức bước vào phòng tắm.

Nam Ngự cố ý tắm nước lạnh, khó khăn lắm mới dập tắt được ngọn lửa trong người, lúc này anh mới bước ra khỏi phòng tắm.
Trở lại phòng, anh thấy Ngũ Vận Uyển đã nằm trên giường.


Chiếc giường rất nhỏ, Ngũ Vận Uyển gần như cuộn mình nằm trong góc. Sau khi Nam Ngự vào phòng, anh vươn tay ra ôm cô vào lòng.

“Em trốn cái gì?” Nam Ngự ôm lấy Ngũ Vận Uyển, ghé vào tai cô và khẽ nói, “Như vậy chẳng phải đã rộng hơn rất nhiều rồi sao?

Nói xong, anh nhanh chóng tắt đèn rồi nhắm mắt đi ngủ,

hôm nay đã giày vò cả một ngày, anh thật sự rất mệt mỏi, khi ngửi mùi hương trên tóc Ngũ Vận Uyển, anh chỉ cảm thấy thoải mái một cách khó tả.

Như vậy, xem ra giường nhỏ một chút cũng có lợi thế.

Nam Ngự nhanh chóng phát ra tiếng thở đều đều, nhưng Ngũ Vận Uyển đang ở trong lòng anh thì mãi vẫn không ngủ được.

Cô hơi xoay người lại, ngẩng đầu lên thì thấy khuôn mặt tuấn tú của Nam Ngự và mấy sợi râu mọc trên cằm anh, quanh thân cô tràn đầy hơi thở của Nam Ngự.

Trong phút chốc, cô chỉ cảm thấy nơi nào đó trong lòng đang đập dữ dội một cách rõ ràng.

Ánh mắt cô hơi tối đi, cô có chút tuyệt vọng nhắm mắt lại.

Ngũ Vận Uyển, thừa nhận đi, không phải mày sắp đắm chìm trước Nam Ngự rồi.



“Em chờ anh làm gì?” Nam Bá nhíu mày, vội vàng đỡ cô ta dậy, “Anh tăng ca, điện thoại hết pin, vào trong trước rồi hẵng nói”.

Sau khi bước vào phòng, Nam Bá vừa đóng cửa lại thì Lâm Tiểu Như đã ôm chặt anh ta ngay tại trước cửa.

Cơ thể Nam Bá cứng đờ, anh ta nhỏ giọng hỏi: “Tiểu Như, rốt cuộc em sao vậy?”
1633175202581.png

Khâu Duyệt nói với cô ta rằng hôm nay trước mặt tất cả mọi người ở tòa soạn, Nam Bá đã chất vấn Ngũ Vận Uyển tại sao không giải thích rằng năm đó cô đã bị hãm hại.


Lâm Tiểu Như có thể nhận ra rằng Khâu Duyệt nói với mình những điều này là vì muốn mình đi dạy dỗ Ngũ Vận Uyển, nhưng cô ta tuyệt đối không ngờ rằng sau khi nghe thấy những lời này, Lâm Tiểu Như đã sợ tới mức sắc mặt tải nhợt lại.

Không ngờ Nam Bá lại biết hai năm trước là do Ngũ Vận Uyển bị hãm hại?

Vậy liệu anh ta sẽ quay lại với Ngũ Vận Uyển không? Anh ta có điều tra ra mình không?

Dưới sự hoảng sợ cực độ, cô ta đâu còn tâm trạng để ý tới Khâu Duyệt, mà đã lập tức vội vàng chạy đến nhà Nam Bá, gọi điện cho anh ta như một kẻ điên vậy.

Nhưng làm sao cô ta dám chủ động nhắc đến những chuyện này, mà chỉ có thể hỏi dò Nam Bá.

Nam Bá hiển nhiên không ngờ rằng Lâm Tiểu Như lại đột nhiên hỏi câu này, anh ta sửng sốt một chút rồi mới thấp giọng nói: “Tiểu Như, rốt cuộc em làm sao vậy?”

Thấy anh ta né tránh vấn đề của mình, Lâm Tiểu Như càng run rẩy hơn, nhưng cô ta không thể để Nam Bá phát hiện được nên đành phải buông anh ta ra, miễn cưỡng nở nụ cười, “Em không sao, em chỉ... chỉ là do ngày cưới tới gần nên thấy hơi lo sợ”.

Lúc này Lâm Tiểu Như nhắc đến mới khiến Nam Bá đột nhiên nhớ ra, hình như ngày cưới mà anh ta và Lâm Tiểu Như đã xác định là vào tháng sau.



“Alo” Cô ta nhanh chóng bắt máy,

“Tôi bảo anh đi tìm ông già năm đó, không cần nữa, bên tôi đã..”

Cô ta còn chưa kịp nói xong, không biết người trong điện thoại nói gì mà sắc mặt cô ta đột nhiên thay đổi.

“Cái gì? Anh nói ông lão năm đó không thành công sao? Sao có thể như thế được!”.

Khi Lâm Tiểu Như đang tắm trong phòng tắm, Nam Bá đứng ở ngoài ban công hút từng điếu thuốc một, bất chợt anh ta đã hút đến đầy cả gạt tàn.

Lần đầu tiên trong đời, anh ta biết được mùi vị của cảm giác hối hận lại khó chịu như vậy.
Anh ta hối hận vì hai năm trước đã ra đi mà không một lời từ biệt, hối hận vì đã đính hôn với Lâm Tiểu Như, càng hối hận vì mình đã nhiều lần sỉ nhục Ngũ Vận Uyển!


Là chính anh ta đã từng bước đẩy người phụ nữ mình yêu nhất ra xa, bây giờ còn trách ai được?

Bây giờ, bên cạnh Ngũ Vận Uyển đã có Nam Ngự...

Nghĩ đến Nam Ngự, anh ta càng nắm chặt đầu lọc điếu thuốc hơn.


Anh ta không khỏi nhớ lại lúc mình đưa những bức ảnh đó của Ngũ Vận Uyển cho Nam Ngự, anh gần như không nghĩ ngợi gì mà đã lựa chọn tin tưởng Ngũ Vận Uyển.

Có lẽ là do anh đã điều tra rõ ràng từ trước nên mới bình tĩnh như vậy. Nhưng cho dù là vì lý do nào đi chăng nữa, thì ít ra anh cũng không làm tổn thương Ngũ Vận Uyển.

Vừa so sánh đã có thể nhìn ra sự chênh lệch, điều này khiến anh ta càng thêm bực bội.

Nhắc đến ảnh chụp, anh ta mới nhớ đến mấy bức ảnh của Ngũ Vận Uyển mà mình nhận được qua điện thoại, anh ta vẫn chưa xóa.

Hiện tại Nam Bá chỉ cảm thấy những bức ảnh đó khiến trái tim mình đau nhói, anh ta lập tức lấy ra định xóa đi.

Nhưng khi đang xóa từng ảnh một, anh ta chợt nhận ra điều gì đó.



“Nam Bá?”

Lúc này Nam Bá mới lấy lại tinh thần, vừa quay đầu thì nhìn thấy Lâm Tiểu Như tóc tại ướt sũng, dè dặt nhìn mình.

Khi nhìn gương mặt xinh đẹp trước mắt có vài phần giống Ngũ Vận Uyển nhưng lại có vẻ yêu kiều hơn, không hiểu sao trong lòng anh ta đột nhiên cảm thấy sợ hãi.

“Cái đó... Tiểu Như” Anh ta lùi về sau mấy bước,

“Vừa rồi tòa soạn gọi điện thoại tới, bản mẫu lần này đột nhiên có vấn đề, anh phải quay lại gấp để xử lý, em tự về nghỉ ngơi trước đi.”

Nói xong, anh ta thậm chí không đợi Lâm Tiểu Như trả lời mà đã bước nhanh về phía trước cửa.
“Nam Bá..” Lâm Tiểu Như sững sờ, nhanh chóng định đuổi theo nhưng Nam Bả đã rời đi.

Lâm Tiểu Như đứng sững ngay tại chỗ.


CU.

Đêm hôm khuya khoắt mà Nam Bá vội vàng ra ngoài như vậy là vì đi gặp Ngũ Vận Uyển ư?

Nghĩ đến Ngũ Vận Uyển, Lâm Tiểu Như đột nhiên nhớ tới tin tức mình vừa nghe được qua điện thoại, sắc mặt cô ta tái nhợt lại.


Cô ta sai người đi tìm ông lão hai năm trước và được biết khi đó ông lão mê gái kia không thành công, mà là bị một người đàn ông bí ẩn khác cướp mất thời cơ.

Điều khiến cô ta kinh hãi hơn nữa là người được mình phải đi không điều tra được tin tức gì về người đàn ông đó. Điều này có nghĩa là thể lực của người đàn ông bí ẩn đó vượt xa cô ta.

Hai năm trước, rốt cuộc là ai đã cướp đi lần đầu tiên của Ngũ Vận Uyển?

Sáng sớm ngày hôm sau, Ngũ Vận Uyển vừa mở mắt ra đã nhìn thấy gương mặt tuấn tú của Nam Ngự gần trong gang tấc.

Ở khoảng cách gần như vậy, cô sững sờ mất mấy giây mới kịp phản ứng, bởi vì họ đang nằm chung trên chiếc giường nhỏ nhà mình.

Cô cuống quýt muốn ngồi dậy, không ngờ Nam Ngự đang nhắm mắt nhưng cánh tay vẫn dùng lực. Dường như cảm nhận được cô đang giãy giụa, anh không mở mắt mà khẽ nói: “Đừng nhúc nhích, mới bảy giờ thôi, vẫn có thể ngủ thêm một lát.”

Ngũ Vận Uyển không ngờ rằng thực ra Nam Ngự đã tỉnh, cơ thể cứng đờ lại, cô đành phải nằm im không nhúc nhích, nhưng như thế nào cũng không ngủ được.

Cô không biết mình đã nhịn bao lâu, chỉ cảm thấy mình sắp căng thẳng đến mức đổ mồ hôi hột thì đồng hồ báo thức bên cạnh điện thoại mới reo. Ngũ Vận Uyển chậm rãi mở mắt ra, đôi mắt đen láy lập tức rơi trên người cô.

“Chào buổi sáng, Ngũ Vận Uyển” Anh khẽ nói, trong giọng điệu mang theo chất giọng khàn đặc trưng vì mới ngủ dậy, như thể gãi lên trái tim khiến người ta ngứa ngáy.



“Nếu như em vẫn ở đây”

Nam Ngự nói không nhanh không chậm,

“Tôi đã bảo thím Trương mang đồ ngủ của tôi tới đây, dù sao thì quần áo của em thực sự hơi nhỏ so với tôi”
1633175227115.png

Ngũ Vận Uyển phát hiện mình thực sự hoàn toàn không đấu lại anh.


“Tôi biết rồi.” Cô cụp mắt xuống, “Tối nay tôi sẽ trở về”

Khóe miệng Nam Ngự hơi cong lên, “Em có thể đón cả mẹ em qua đó

“Thôi, mẹ không quen sống ở đó.”


“Vậy thì tôi sẽ tìm một hộ lý và người giúp việc cho em”

Ngũ Vận Uyển biết rằng mình không thể lay chuyến được Nam Ngự, nên cô đành phải gật đầu.

Sau khi ăn sáng, Nam Ngự đưa Ngũ Vận Uyển đi làm, Ngũ Vận Uyển nhớ sáng nay có một cuộc họp, thế là cô đến thắng phòng họp chung của tòa nhà văn phòng nằm ở tầng trên của phòng làm việc.

Nhưng không ngờ vừa bước vào, cô chỉ thấy một mình Nam Bá ngồi ở đó, hình như anh ta đang chuẩn bị cho cuộc họp.

Nam Bá cũng sửng sốt khi nhìn thấy cô, “Ngũ Vận Uyển, em vẫn chưa nhận được email báo cuộc họp được lùi nửa tiếng sao?”

Ngũ Vận Uyển thầm nói “chết tiệt”, sự xuất hiện của Nam Ngư ngày hôm qua hoàn toàn xáo trộn thế trận của cô, khiến cô quên kiểm tra email của mình.

“Tôi quên mất, thực sự xin lỗi.”



Anh ta phát hiện rằng điều mình để ý nhất thật ra là cuộc hôn nhân của Ngũ Vận Uyển và Nam Ngự.

Trước đây, anh ta cảm thấy Ngũ Vận Uyển kết hôn với Nam Ngự chỉ vì tiền của Nam Ngự, nhưng bây giờ anh ta không thể không xem xét lại lần nữa.

Nếu không phải vì tiền, vậy thì Ngũ Vận Uyển kết hôn với Nam Ngự chỉ có thể là vì hai lý do.

Một là vì yêu, hai là vì bất đắc dĩ.

Dù thế nào thì Nam Bá đều không muốn tin vào lý do đầu tiên. Mặc dù đã qua hai năm, nhưng dường như từ trước tới giờ anh ta đều chưa từng từ bỏ Ngũ Vận Uyển, anh ta cũng không tin Ngũ Vận Uyển đã từ bỏ mình dễ dàng

như vậy.
Cho nên anh ta thà tin vào lý do thứ hai.

Vì thế anh ta đã cố ý lại sai người đi điều tra về cuộc hôn nhân của Ngũ Vận Uyển và Nam Ngự. Sau khi điều tra, anh ta mới biết rằng một tháng trước khi kết hôn với Nam Ngự, Ngũ Vận Uyển đã đi xem mắt với vô số người đàn ông.


Những người đàn ông đó có điều kiện tệ đến mức anh ta không dám tin, chỉ có duy nhất một điểm chung là đều có hộ khẩu tại thành phố S.

Anh ta lại nhớ đến chuyện mẹ Ngũ Vận Uyển bị bệnh nặng, dường như đã hiểu ra điều gì đó.

Vì vậy hôm nay anh ta mới hỏi Ngũ Vận Uyển, Nam Bá muốn một đáp án, anh ta muốn tìm một đáp án mà mình bằng lòng chấp nhận cho cuộc tình đã đổ vỡ một cách khó hiểu của họ vào hai năm trước.


Trước sự gặng hỏi của Nam Bá, sắc mặt Ngũ Vận Uyển tái nhợt lại, nhưng cô vẫn nói với giọng lạnh lùng:

“Nam Bá, anh đừng quên Nam Ngự là chú của anh, anh hỏi về chuyện tình cảm của trưởng bối như vậy, không cảm thấy mình đã quan tâm quá nhiều rồi sao?”.

Nam Bá không ngờ Ngũ Vận Uyển lại dùng thân phận trưởng bối để áp chế mình, anh ta nghiến răng nghiến lợi,

"Ngũ Vận Uyển, em không dám trả lời vấn đề của anh sao? Là vì em không hề yêu Nam Ngự phải không? Em kết hôn với chú ta chỉ vì hộ khẩu ở thành phố S chứ gì?”

Ngũ Vận Uyển không ngờ rằng Nam Bá đã điều tra được đến mức này, sắc mặt của cô hơi thay đổi.

Khi bắt gặp sự thay đổi nhỏ trên gương mặt Ngũ Vận Uyển, Nam Bá đã biết

mình không đoán sai, trong lồng ngực đột nhiên có thứ gì đó bắt đầu nhảy vot.

Anh ta càng nắm chặt bả vai Ngũ Vận Uyển hơn, tiếp tục gặng hỏi:

“Ngũ Vận Uyển, anh nói đúng rồi sao? Em không hề yêu Nam Ngự phải không? Nghĩ cũng đúng, loại đàn ông lạnh lùng lại còn tàn tật như vậy, sao em có thể thích chú ta được!”

Bản thân Nam Bá cũng không biết tại sao mình lại để ý đến mối quan hệ giữa Ngũ Vận Uyển và Nam Ngự như vậy.

Nhưng vừa nghĩ đến việc mỗi đêm Ngũ Vận Uyển đều nằm bên cạnh Nam Ngự, nghĩ đến việc có lẽ Nam Ngự cũng đã từng nhận thức một Ngũ Vận Uyển khác mà trước đây mình chưa từng thấy, thì anh ta lập tức cảm thấy trong lồng ngực mình như có lửa đốt!

Cho nên người mà anh ta không nhịn được mà muốn sỉ nhục là Nam Ngự, mặc dù người đàn ông lạnh lùng đến kiêu ngạo đó chỉ có một đôi chân bị liệt

cùng tính cách quá mức lạnh lùng, nhưng dường như cũng không thể trở thành mục tiêu mà anh ta có thể sỉ nhục.

ốn dĩ Ngũ Vận Uyển không có ý định trả lời Nam Bá, nhưng đột nhiên nghe

thấy Nam Bá xúc phạm Nam Ngự, chẳng hiểu sao lửa giận trong lòng cô cũng dâng lên.
1633175242236.png

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK