Ánh mắt Nam Ngự khẽ co rút nhưng vẫn không nói gì thêm.
"Nhưng lần này cứu được Nam Bá cũng rất tốt. Dường như Ngũ Vận Uyển. chợt nhớ đến chuyện gì đó, ánh mắt loé lên,
"Ít nhất vậy thì tôi sẽ không thấy tôi nợ anh ta thứ gì nữa."
Lúc này Nam Ngự mới nhìn sang Ngũ Vận Uyển: "Nợ cậu ta?"
"Ừm" Ngũ Vận Uyển gật đầu, "Lúc tôi còn đi học, thật ra kẹt tiền học phí. Tôi luôn xin học bổng và làm thêm, Nam Bá đã âm thầm giúp tôi rất nhiều."
Một mình Ngũ Nhã Phân nuôi cô khôn lớn, sức khoẻ Ngũ Nhã Phân không được tốt lắm, đặc biệt là khi cô lên đại học, hoàn toàn không thể chèo chống nổi tiền học và tiền sinh hoạt của cô.
Bởi thế cô luôn xin học bổng, cũng có vừa học vừa làm nhưng suy cho cùng nhân tài ở Đại học Z xuất hiện liên tục, cơ hội kiếm việc làm thêm và học bổng không dễ đến vậy.
Nhưng không biết tại sao mặc dù thành tích của cô không tốt lắm nhưng học bổng lúc nào cũng là học bổng loại một. Không những thế, lần nào cô cũng "may mắn tìm được việc làm vừa tiện vừa lượng cao.
Lúc trước cô còn nghĩ rằng trời phù hộ mình nhưng từ sau khi biết Nam Bá là cậu chủ nhỏ nhà họ Nam, cô mới hiểu ra, có lẽ Nam Bá đã âm thầm giúp đỡ mình.
Ngũ Vận Uyển không thích mắc nợ người khác, đặc biệt là bây giờ quan hệ giữa cô và Nam Bá đang gượng gạo như vậy.
Vì vậy, lần này cứu anh ta một lần, cũng xem như trả ơn anh ta.
Từ nay về sau, dù là lúc trẻ cô đã từng nợ anh ta hay hay là những tổn thương bây giờ anh ta đã gây ra cho cô thì hai người không nợ nhau nữa.
Ngũ Vận Uyển đang nhớ về chuyện cũ nên thoáng ngẩn ngơ, không để ý Nam Ngự ở bên cạnh đang nhìn mình bằng ánh mắt u ám.
Năm đó cô nợ Nam Bá à?
Nam Ngự không biết miêu tả cảm xúc trong lòng mình thế nào.
Anh đã xuất hiện quá muộn trong cuộc đời cô rồi sao?
Ngũ Vận Uyển mà anh biết đã là một người phụ nữ độc lập thích gánh vác mọi thứ trên vai.
Nhưng anh không biết có của quá khứ cũng chỉ là một sinh viên bình thường, bị cái nghèo của gia đình và nỗi nhục của thân thể làm cho không ngẩng đầu lên được.
Nhưng Nam Bá lại quen cô vào chính khoảng thời gian đó, âm thầm cho cô sự yêu thương và ủng hộ đầu tiên.
Nam Ngự chợt giơ tay nắm lấy tay Ngũ Vận Uyển.
Cảm xúc ấm áp truyền đến, Ngũ Vận Uyển bất ngờ, ngẩng đầu nhìn về phía Nam Ngự: "Nam Ngự, anh sao vậy?"
Nam Ngự nhìn cô, sắc mặt phức tạp, chỉ thì thầm: "Không sao hết, tôi chỉ đang nghĩ nếu gặp em sớm hơn thì tốt biết bao."
Dù không thể gặp cô thời sinh viên thì nếu anh được gặp cô vào hai năm trước, khi cô yếu đuối nhất, cứu cô cũng được.
Câu nói không đầu không đuôi của Nam Ngự làm Ngũ Vận Uyển ngây người, ngơ ngác gật đầu, chỉ nghĩ Nam Ngự đang còn giận nên bổ sung thêm một câu:
"Nam Ngự, anh đừng giận, tình huống hôm qua, nếu người đó là anh thì tôi cũng sẽ xông lên".
Ngũ Vận Uyển nói câu này là vì Nam Ngự đang còn giận, hết cách nên mới thuận miệng nói.
Cô hoàn toàn không ngờ câu nói đơn giản này lại làm Nam Ngự bất ngờ.
Giây tiếp theo, tâm trạng đang bực mình của anh lập tức đỡ hơn nhiều.
Thậm chí còn nhịn không được mỉm cười, anh nhướng mày nhìn Ngũ Vận Uyển: "Em nói thật à?"
Ngũ Vận Uyển vội gật đầu như giã tỏi.
Nhìn cô gái nhỏ nhắn ngoan ngoãn trước mặt, bản thân Nam Ngự cũng không dám tin giây trước mình còn âm thầm kiềm nén cơn giận mà bây giờ tâm trạng lại không tệ chút nào.
Đáng chết.
Cô biết Nam Ngự ăn mềm không ăn cứng, chỉ có thể tiếp tục ra vẻ tội nghiệp: "Nam Ngự, tôi không sao thật mà, hơn nữa có anh ở đây, dù tôi có bị nhiễm trùng thì anh vẫn có thể giúp tôi gọi bác sĩ ngay được mà đúng không?"
Quả nhiên Ngũ Vận Uyển thấy lông mày Nam Ngự đã giãn ra, vội nói tiếp: "Hơn nữa anh nhìn xem, bây giờ phòng bệnh đang thiếu thốn như vậy, tôi không sao mà lại chiếm một phòng bệnh, vậy thì kì lắm"
Nam Ngự nhìn cô gái nhỏ trước mặt đang dốc hết sức, lòng mềm mại: "Được, tôi đưa em về nhà trước rồi hẵng về công ty".
"Tôi đã sai luật sư rồi."
Nghĩ đến người đó, sắc mặt Nam Ngự lại lạnh đi vài phần, "Yên tâm, tôi sẽ không tha cho hắn ta."
Nếu không phải tên ngốc Nam Bá để cảnh sát nhanh chóng nhúng tay vào chuyện này thì căn cứ theo phong cách của anh, sợ là người đó sẽ còn thảm hơn nữa.
Ngũ Vận Uyển nhíu mày: "Nam Ngự, các anh hù anh ta là được rồi, đừng quá đáng"
Nam Ngự nhìn Ngũ Vận Uyển: "Hắn ta làm em bị thương mà em không giận?"
"Hơi giận thôi" Ngũ Vận Uyển nói,
"Nhưng suy cho cùng thì họ cũng là đám người tội nghiệp, bỏ hết mọi thứ ở quê nhà lên thành phố ra sức làm nhưng không được gì, nên mới tức tối tìm chúng ta tính sổ. Đương nhiên họ đã làm
sai cách nhưng người đáng ghét nhất vẫn là cấp trên của nhà máy đó, dạy dỗ họ một chút để họ biết lỗi là được."
Nam Ngự nhìn Ngũ Vận Uyển, không đồng ý cũng không từ chối, chỉ nói: "Tôi biết rồi, đến nhà rồi, em nghỉ ngơi trước đi."
Lúc này Ngũ Vận Uyển mới phát hiện lúc hai người nói chuyện, đúng là xe đã đến biệt thự rồi, cô xuống xe.
Sau khi Ngũ Vận Uyển xuống xe, Dương Tá ngồi ở ghế phụ mới quay đầu: "Sếp Nam, rốt cuộc cậu định xử lý người đã làm mợ chủ bị thương thế nào?"
"Để luật sự đóng tiền bảo lãnh hắn ta ra, sau khi ra thì dạy dỗ một phen." Nam Ngự lạnh lùng nói.
Dám động vào người phụ nữ của anh, giao cho cảnh sát thì hời cho hắn ta quá.
Dương Tá nghe câu trả lời của Nam Ngự, không hề giật mình chút nào, gật đầu nhưng không ngờ Nam Ngự lại nói tiếp.
"Sau khi dạy dỗ xong thì thả hắn ta đi, tiện thể tìm cấp trên của nhà máy đó, tìm chứng cử tham ô của bọn họ, dùng tài sản cá nhân của bọn họ bù vào khoản nợ của công ty, trả tiền lương cho công nhân."
Dương Tá lập tức ngày người, nhìn Nam Ngự như không thể tin nổi.
Từ khi nào mà cậu Nam của họ tốt bụng vậy, còn biết quan tâm đến tiền. lương của đám công nhân đó?
Nam Ngự không quan tâm đến anh ấy nữa, nhìn Ngũ Vận Uyển ở ngoài cửa sổ đã đi đến cửa biệt thự, được thím Trương hốt hoảng đỡ vào nhà.
Với tính tình của anh, tất nhiên là không thích xen vào việc người khác.
Nhưng nếu đây là yêu cầu của Ngũ Vận Uyển thì đó lại là chuyện khác.
Đương nhiên người làm Ngũ Vận Uyển bị thương phải trả một cái giá đắt nhưng cùng lúc đó, Ngũ Vận Uyển cũng thương cho nhóm người kia, anh sẵn sàng thoả mãn ước nguyện của cô, giúp nhóm công nhân đó.
Chỉ cần cô thích, anh đều có thể làm giúp cô.
Biệt thự nhà họ Nam.
Nam Bá đang tính doanh số bán hàng của tạp chí kỳ này nhưng có tính thế nào số liệu cũng không khớp, cuối cùng anh ta bực mình đẩy laptop trước mặt, tựa vào ghế.
Đáng chết.
Vài ngày rồi, từ sau khi Ngũ Vận Uyển bị thương vì mình, tâm trạng anh ta cứ bất ổn.
Dù có làm gì thì dường như gương mặt đầy lo lắng chạy về phía mình của Ngũ Vận Uyển cứ xuất hiện trước mặt anh ta.
Anh ta cứ ngỡ từ lâu cô đã không còn là Ngũ Vận Uyến mà mình từng biết nữa nhưng cô lại cứu anh ta.
Nếu cô là một người phụ nữ ích kỷ hám của, vì tiền có thể bán hết mọi thứ thì tại sao trong lúc nguy hiểm đến vậy, cô lại đứng ra thay cho anh ta?
Chẳng lẽ hai năm nay, anh ta đã luôn hiểu lầm chuyện gì đó?
Nam Bá chỉ cảm thấy lòng bực mình cực kỳ.
Vừa nghĩ đến có thể mình đã hiểu lầm Ngũ Vận Uyển là anh ta thấy hơi kích động nhưng lại nghĩ đây là chuyện hoàn toàn không thể nào.
Băn khoăn một lúc lâu, cuối cùng anh ta cầm điện thoại lên gọi cho một người.
"Alo, là tôi" Điện thoại kết nối, Nam Bá lạnh lùng nói, "Anh điều tra giúp tôi một chuyện, tra cho rõ, tôi muốn sự thật"
Từ bệnh viện về nhà, Ngũ Vận Uyển tắm rửa, cuối cùng cũng rửa sạch mùi thuốc sát trùng của bệnh viện.
Nằm trên giường, cô lập tức thấy buồn ngủ cực kỳ.
Cô không thích bệnh viện cho nên mấy ngày nay tối ở lại bệnh viện cô đều không ngủ ngon, cuối cùng bây giờ cũng được về.
Cô tuỳ ý trở mình, bản thân cô không phát hiện cô đã nằm bên phần giường của Nam Ngự.
Đầu lún xuống chiếc gối mềm mại, Ngũ Vận Uyển chợt ngửi thấy mùi hương của Nam Ngự.
Là dầu gội anh thường dùng, trộn lẫn với một ít mùi xì gà, không hiểu sao lại làm Ngũ Vận Uyển thấy yên tâm.
Bỗng nhiên cô hơi tham lam, không muốn quay về chỗ của mình, tựa vào gối của Nam Ngự ngủ thiếp đi.
Chạng vạng, Nam Ngự về phòng thì thấy Ngũ Vận Uyển nằm trên giường của mình như một chú mèo nhỏ.
Anh ngạc nhiên rồi giây tiếp theo, khoé môi khẽ cong.
Đóng cửa phòng, anh lặng lẽ đứng lên khỏi xe lăn, đi đến mép giường.
Ngũ Vận Uyển ngủ rất sâu, hoàn toàn không cảm nhận được anh đang lại gần.
Vốn dĩ Nam Ngự định chỉnh lại chăn giúp cô nhưng khi kéo chăn lên, ánh mắt anh nhìn vào vết thương trên cánh tay cô, không khỏi nhíu mày.
Ban nãy Ngũ Vận Uyển tắm, mặc dù đã tránh vết thương trên tay nhưng vẫn dính ít nước, bây giờ bằng vẫn còn hơi ướt, hơn nữa vì cô đã ngủ nên cũng quên thay thuốc.
Ánh mắt Nam Ngự đầy bất mãn.
Đã lớn vậy rồi mà sao lúc nào cũng không biết tự chăm sóc cho bản thân mình.
Vốn dĩ Nam Ngự muốn kêu Ngũ Vận Uyển dậy, bảo cô thay thuốc nhưng thấy Ngũ Vận Uyển ngủ ngon đến vậy, thậm chí còn chảy chút nước bọt xuống gối anh, tự dưng anh thấy không nỡ.
Anh thở dài rồi lấy thuốc mà Ngũ Vận Uyển mang từ bệnh viện về để trên chiếc bàn bên cạnh đặt lên giường, sau đó cẩn thận cởi bằng vải cho Ngũ Vận Uyển.
Vốn dĩ Ngũ Vận Uyển đang ngủ say, mơ hồ cảm giác được hình như có người đang di chuyển miếng băng vết thương của cô, ban đầu cô không để ý nhưng miệng vết thương chợt truyền đến cảm giác đau đớn làm cô bừng bỉnh: "Ui chao!"
Cô vừa mở mắt thì thấy Nam Ngự đang ngồi ở mép giường của mình, tay cầm tăm bông, bằng vải trên tay cô đã được cởi ra, lộ ra vết thương.
"Nam Ngự?" Cô bất ngờ,
"Anh về rồi hả?"
"Ừm" Nam Ngự không nhìn Ngũ Vận Uyển, chỉ chấm tăm bông lên miệng vết thương của cô.
Trong phút chốc, Ngũ Vận Uyển đau đến nhe răng trợn mắt, người vô thức co quắp: "Anh... Anh nhẹ thôi."
Nam Ngự nhướng mày: "Không phải tôi mạnh tay mà bản thân em không thay thuốc đúng giờ, vết thương sinh mủ. Tôi phải xử lý hết chất bẩn trước rồi mới bôi thuốc được."
Lúc này Ngũ Vận Uyển mới nhớ lúc rời bệnh viện, đúng là bác sĩ đã dặn cô một ngày thay thuốc hai lần nhưng vì cô đã ngủ quên nên ban ngày chưa thay.
"Tôi quên rồi." Cô nhỏ giọng nói.
Nam Ngự bất mãn nhìn cô, mạnh tay hơn giống như đang phạt: "Chuyện quan trọng vậy mà cũng quên, có phải nên cho em nằm viện để an toàn hơn không?"
Cơn đau ở vết thương truyền đến làm mặt Ngũ Vận Uyển tái mét, xin tha: "Tôi sai rồi, nhưng lần này tôi mệt thật. Sau này anh nói với thím Trường để thím Trương nhắc tôi là được."
Nhìn Ngũ Vận Uyến đau đến đến mức toát mồ hôi trán, Nam Ngự lập tức nhẹ tay lại, nhíu mày: "Đau vậy à?"