Lửa giận trong lòng cô rạo rực, nhưng nghĩ đến chút tình thân, cô chỉ lạnh giọng cảnh cáo: "Lâm Tiểu Như, cô nói rõ đi, rốt cuộc cô đã làm gì."
Lâm Tiểu Như nhìn Ngũ Vận Uyển, trong mắt càng thêm oán hận.
Trước mặt Ngũ Vận Uyển, cô ta luôn cao ngạo và tuyệt đối không thể nhận thua.
"Tôi làm sao chứ? Thật lòng mà nói, hôm qua chị đã làm gì trong lòng chị tự biết, rõ ràng là đã kết hôn mà còn đến khách sạn, còn mập mờ với người đàn ông khác nữa, chị còn mặt mũi nói tôi à?”Lâm Tiểu Như càng mắng càng kích động, buổi sáng chịu ấm ức ở chỗ Nam Bá, bây giờ vừa bực mình liền phát ra.
Nhưng không ngờ lúc này, một giọng nói nặng như búa sắt đập vào Lâm Tiểu Như.
"Lâm Tiểu Như, cô có biết mình đang nói chuyện với ai không?"
Lâm Tiểu Như quay đầu lại liền nhìn thấy một người đàn ông cực kỳ tuần tú ngồi trên xe lăn đang từ từ tiến đến.
Quả là một người đàn ông nổi bật, vừa xuất hiện trong khách sạn đã thu hút sự chú ý của tất cả mọi người.
Lâm Tiểu Như sững sờ.
Nam Ngự? Tại sao anh ta lại ở đây?
Nhưng khi nhìn thấy Nam Ngự, cô ta không những không sợ hãi mà còn nở nụ cười, nói: "Sếp Nam, anh đến đúng lúc lắm, anh có biết tối qua Ngũ Vận Uyển và.."
Nam Ngự lập tức ngắt lời cô ta, ánh mắt lạnh lùng nghiêm nghị nói: "Sao hả, tối hôm qua chị gái và anh rể đã làm gì, em vợ cũng muốn nghe sao?"
Lâm Tiểu Như như bị sét đánh vậy, cả người ngơ ngác.
Tối hôm qua... người đã qua đêm với Ngũ Vận Uyển trong khách sạn là Nam Ngự sao?
Cho nên, kế hoạch của cô ta đã thất bại rồi?
Lâm Tiểu Như tức giận đến mức suýt nữa hét lên, nhưng ở trước mặt Nam Ngự, cô ta không dám càn rỡ, chỉ có thể nắm chặt tay, cắn chặt môi không nhìn Ngũ Vận Uyển nữa mà xoay người rời đi.
"Lâm Tiểu Như, cô chờ một chút!"
Nhưng Ngũ Vận Uyển đã lớn tiếng gọi cô ta lại.
Lâm Tiểu Như xoay người lại, khoanh tay trước ngực, cằm hếch lên nhìn cô, bộ dàng không hề yếu thế.
“Lâm Tiểu Như, cô nghe cho rõ đây, chuyện lần này tôi không muốn truy cứu nữa.” Ngũ Vận Uyển nhìn Lâm Tiểu Như bằng ánh mắt lạnh lùng, “Nhưng nếu cô lại dám dùng thủ đoạn đê hèn để sỉ nhục tôi, tôi sẽ gậy ông đập lưng ông đấy."
Lâm Tiểu Như run rẩy, nhưng vẫn tiếp tục duy trì dáng vẻ kiêu ngạo của mình, quay đầu rời đi.
Sau khi Lâm Tiểu Như rời đi, Ngũ Vận Uyển và Nam Ngự lập tức lên xe.
Dọc đường đi, Ngũ Vận Uyển yên lặng ngồi trong xe, nhưng trong đầu không ngừng suy nghĩ.
Lâm Tiểu Như chắc chắn là người đã đánh thuốc mê cô tối qua. Em gái ruột của mình lại nghĩ ra cách đánh thuốc mê để làm nhục sự trong sạch của mình thật khiến người ta thất vọng!
Nam Ngự nhìn ra vẻ mặt của cô khác thường, khẽ lắc vai cô, "Ngũ Vận Uyển, em khó chịu ở đâu à? Là... mệt quá sao?"
Dương Tá mắt nhìn thẳng vào đuôi xe trước mặt, nhưng lại có ba từ "mệt quá sao" lọt vào tai, lập tức suy nghĩ vẩn vơ, bắt đầu đỏ mặt.
Mệt quá sao?
Ngũ Vận Uyển sững sờ, cô không khỏi đỏ mặt khi nghĩ đến nó, lườm Nam Ngự một cái.
Nam Ngự khẽ họ một tiếng, "Nếu mệt rồi thì cần phải bồi bổ thật tốt mới được."
“Không không không, không phải, em không mệt!” Mặt Ngũ Vận Uyển đột nhiên càng đỏ hơn, vội vàng giải thích chuyện mình thất thần vừa rồi.
Ngũ Vận Uyển vội vàng đưa tay ra bịt cái miệng đang định nói nhảm của Nam Ngự lại.
Tay của cô lại bị anh cầm lấy.
Nam Ngự lộ ra vẻ mặt nghiêm túc nói: "Nói đi, vừa rồi em nghĩ gì."
Cái tên Nam Ngự này đúng là có con mắt sắc bén
Ngũ Vận Uyển ngồi lại, quay đầu nhìn xe cộ tấp nập ngoài cửa sổ, suy nghĩ một lúc mới chậm rãi nói: "Em nghi ngờ chuyện xảy ra hai năm trước có liên quan đến Lâm Tiểu Như."
"Có cần anh giúp em điều tra không?"
Ngũ Vận Uyển do dự.
Trước đây, cô không có sức mạnh để đối mặt với chuyện đã xảy ra vào hai năm trước, nhưng bây giờ, có Nam Ngự ở bên cô dường như đã có sức mạnh, khiến cô muốn điều tra rõ rốt cuộc năm đó là ai đã hại cô mất đi thứ quý giá nhất!
“Được.” Ngũ Vận Uyển đồng ý.
Nam Ngự nghĩ đến một chuyện, xem ra bây giờ có thể nói với cô rồi. Anh thăm dò nói: "Thực ra, anh đã bắt đầu điều tra một số chuyện."
Chỉ là...
Nghĩ đến chiếc khăn lụa đó, ánh mắt Nam Ngự hiện lên vẻ nghiêm nghị, nhưng cũng không nói gì nữa.
"Anh sẽ điều tra rõ ràng” Anh chỉ thấp giọng hứa.
Ngũ Vận Uyển đột nhiên nhớ tới gì đó liền lo lắng, "Phải rồi, tối hôm qua có ai phát hiện ra chuyện chân của anh không?"
Khi xe dừng lại, Ngũ Vận Uyển nhìn ra ngoài cửa sổ, nhưng phát hiện không
phải biệt thự mà là căn hộ nhỏ của mình, cô không khỏi nghi hoặc nhìn Nam Ngự.
Nam Ngự nói: "Anh muốn đi thăm dì"
Ngũ Vận Uyển lộ vẻ do dự.
Mẹ không thích Nam Ngự, điều này rất rõ ràng.
Trước đây cô nghĩ mẹ không thích thì thôi, dù sao thì Nam Ngự và mình cũng chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa.
Nhưng bây giờ, rõ ràng là đã khác rồi.
Có lẽ mình cũng nên nói rõ với mẹ chăng?
Nghĩ đến đây, cô gật đầu và cùng Nam Ngự xuống xe.
Trong căn hộ, Ngũ Nhã Phân ngồi trên giường đọc tạp chí thời trang.
“Mẹ!” Ngũ Vận Uyển bước vào cửa, rất yên tâm khi thấy sắc mặt của mẹ ngày càng tốt hơn.
“Chào dì” Nam Ngự lăn xe lăn vào cửa.
Khuôn mặt của Ngũ Nhã Phần cứng đờ, nhưng vẫn đáp lại một cách lịch sự.
Dương Tá đặt mấy túi quà trong tay xuống, biết điều đứng ngoài cửa đợi.
"Mẹ, mẹ quên Nam Bá đi. Anh ấy mới là chồng của con."
Nhìn thấy con gái mình bênh vực cho Nam Ngự như vậy, Ngũ Nhã Phân không khỏi hỏi: "Vận Uyển, con nói thật cho mẹ biết, có phải con thích cậu ta rồi không? Nếu không thì tại sao con cứ luôn bênh vực cậu ta thế?"
Thích, đương nhiên là thích rồi.
Thích đến nỗi đã gắn kết cuộc đời mình với Nam Ngự, thích đến mức quan tâm đến từng hành động của anh, thích đến mức muốn cùng anh chung sống tới già.
Nhìn thấy ánh mắt lo lắng của mẹ, Ngũ Vận Uyển cuối cùng cũng hạ quyết tâm nói:
"Mẹ, con thích anh ấy, rất thích, cho nên con muốn sống cả đời với anh ấy".