Nhà họ Quý thì vẫn luôn kinh doanh, trong giới kinh doanh cũng rất có tiếng.
Trước khi đến phỏng vấn, Ngũ Vận Uyển đã tra một số thông tin về Mặc Nham, vậy nên cô cũng biết tình hình nhà họ Mặc trong những năm gần đây.
Ba mẹ Mặc Nhạm và Mặc Chiêu Huyền đã mất từ lâu, hai anh em sống nương tựa vào nhau. Mặc Nham tuổi nhỏ trưởng thành sớm, một mình gánh vác gia nghiệp to lớn này, còn phải chăm sóc em gái nhỏ.
VietWriter
Đáng tiếc trận hoả hoạn mười năm trước đã mang Mặc Chiêu Huyên, người thân duy nhất của anh ta đi, chắc hẳn khi ấy anh ta rất đau lòng.
Bây giờ nhà họ Mặc chỉ còn lại một mình Mặc Nham, anh ta một mình chèo chống nhà họ Mặc. Người ngoài đều nói nhà họ Mặc đã thể suy sức yếu, mọi mặt đều không bằng trước đây.
Nhưng Ngũ Vận Uyển lại không nghĩ vậy, có thể nhà họ Mặc chỉ suy yếu một thời gian, nhưng cô cảm thấy Mặc Nham là một người thông minh, sáng suốt, chắc chắn anh ta sẽ vượt qua được khó khăn trước mắt.
Yếu trâu còn hơn khỏe bò, Ngũ Vận Uyển không suy nghĩ thêm nữa mà bắt đầu cuộc phỏng vấn.
Ngũ Vận Uyển nói với Mặc Nham: “Sếp Mặc, tôi có thể phỏng vấn anh vài vấn đề liên quan đến triển lãm đồ cổ không? Tôi thấy đồ cổ của anh ở đây đều là những đồ vật cũ từ rất lâu rồi, anh có thể chia sẻ cho chúng tôi chuyện về những đồ vật này không?”
Mặc Nham nhìn Ngũ Vận Uyển rồi thấp giọng bảo: “Phỏng vấn ở đây không tiện lắm. Đến văn phòng làm việc của tôi đi”
Hiểu Mai ngây ngốc đứng bên cạnh, lúc này mới nói: “Được đó, được đó, sếp Mặc thật chu đáo, không như những chủ tịch khác, lúc nào cũng xụ mặt, lạnh như băng. Chắc chắn anh thấy phòng trưng bày hơi lạnh nên sợ chúng tôi bị
lạnh đúng không?”
Mặc Nham nghe lời này xong lại đưa mắt nhìn Ngũ Vận Uyển. Chủ tịch luôn xụ mặt mà Hiểu Mai nói sao nghe thấy giống Nam Ngự thể nhỉ?
Ngũ Vận Uyển ngượng ngùng cúi đầu.
Mặc Nham thấy biểu cảm của cô rất đáng yêu, khoé miệng anh ta hơi nhếch
lên. Anh ta không ghét cô, chỉ vì quan hệ với Nam Ngự nên anh ta có chút
bực dọc với cô mà thôi.