Mục lục
Tình Nồng Khó Phai
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lẽ nào báo cáo có vấn đề gì? Nhưng đâu có, lợi nhuận cũng tăng mấy phần trăm mà?


Trưởng phòng vừa lau mồ hôi vừa báo cáo nốt nội dung cuối cùng, sau đó thận trọng hỏi Nam Ngự: “Sếp Nam, xin hỏi... có vấn đề gì sao ạ?”

Im lặng.

Nam Ngự dường như hoàn toàn không nghe trưởng phòng báo cáo, anh chỉ gật đầu, ánh mắt lạnh lùng nhìn vào màn hình điện thoại trên bàn.


Trên điện thoại là dòng tin nhắn của Ngũ Vận Uyển.

“Nam Ngự, tối về nhà mình ở rồi, tiện chăm sóc mẹ tôi ra viện”

Nội dung đơn giản đến mức không thể đơn giản hơn, nhưng lại khiến ngọn lửa trong lòng Nam Ngự cháy lên hừng hực.

Nhà mình?

Nhà có lẽ nào không phải ngôi nhà cô sống cùng anh?

Người phụ nữ này thật biết cách chọc giận anh!

Sự im lặng của Nam Ngự khiến những người có mặt hoảng sợ, trưởng phòng của mỗi bộ phận đang ngồi ở đây có ai không xuất sắc, nhưng lúc này họ đều sợ hãi nhìn Nam Ngự, sợ anh không hài lòng với kết quả quý này.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, khi mọi người cảm thấy lưng sắp ướt đẫm cuối cùng Nam Ngự cũng ngẩng đầu.

Mọi người đều cho rằng anh sẽ nhận xét về lợi nhuận quý này, nhưng không ngờ anh chỉ nói: “Cuộc họp hôm nay tạm dừng ở đây, ngày mai tiếp tục”.

Nói xong anh không quan tâm đến ánh mắt kinh ngạc của những người xung quanh, lăn bánh xe lăn rời khỏi phòng họp.

Ngay cả Dương Tá cũng sững sờ, ngây người mất mấy giây rồi mới vội vàng đuổi theo.

“Cậu Nam” Anh ấy nhanh chóng đuổi kịp Nam Ngự:

“Đã xảy ra chuyện gì lớn sao? Nhà máy hạt nhân của chúng ta ở Nhật bị động đất? Hay là bên phía nhà máy điện ở Mỹ gặp bão?”

Trong tiềm thức của anh ấy, Nam Ngự sẽ không kết thúc cuộc họp giữa chừng, chắc chắn là đã xảy ra chuyện gì lớn.

Nhưng không ngờ Nam Ngự đột ngột dừng xe lăn, ngẩng đầu lạnh lùng nhìn anh ấy: “Dương Tá, tra cho tôi địa chỉ nhà mẹ đẻ Ngũ Vận Uyển ở đâu?”
“Nhà mẹ đẻ mợ chủ?”

Dương Tá tròn mắt.


Nhưng Nam Ngự đã không để ý tới anh ấy nữa, tiếp tục di chuyển xe lăn rời đi, lạnh lùng bỏ lại một câu:

“Tra xong chúng ta lập tức đến đó.”

Lúc này, Ngũ Vận Uyển đang ở nhà cẩn thận đút cho Ngũ Nhã Phân ăn, cô hoàn toàn không biết tin nhắn của mình khiến người đàn ông kia tức giận thế nào.


Vừa nãy cô chỉ mua cháo và súp, nhưng không ngờ cháo của nhà hàng này lại là cơm nguội trộn với nước, rất cứng, Ngũ Nhã Phân ăn được vài miếng rồi không ăn nổi nữa.

Ngũ Vận Uyển có chút lo lắng, cô lấy khăn lau miệng cho bà: “Mẹ à, mẹ ăn ít quá, con đi mua thêm chút gì đó cho mẹ nhé”

Nói xong cô đứng dậy mặc áo khoác.

Ngũ Nhã Phân cau mày: “Đã gần mười giờ rồi, còn chỗ nào bán đồ ăn cho con nữa?”

“Nhưng mẹ cũng không thể không ăn mà. Thế này đi, nếu không còn nhà hàng nào thì con đi siêu thị mua vài thứ về”

Nói xong cô bước ra khỏi nhà.

Khi xuống tới lầu dưới của toà nhà, Ngũ Vận Uyển đang vừa đi vừa đếm tiền lẻ trong ví, đột nhiên thấy có đèn xe loé lên trước mắt.

Cô đưa tay lên che mắt, cuối cùng cũng quen với ánh sáng, sau đó cô thấy một chiếc xe Bentley màu đen đang từ từ tiến lại gần.

Ngũ Vận Uyển lập tức sững người.

Chiếc xe này là...

Nhà của cô ở thành phố S là nhà thuê, là loại nhà dân cư bình thường nhất, chiếc xe Bentley màu đen này thật sự không ăn khớp với khung cảnh xung quanh.

Cô còn chưa kịp phản ứng lại từ trong cơn sốc thì cửa xe đã mở ra, chiếc xe lăn quen thuộc từ từ trượt xuống.

Ngũ Vận Uyển không thể tin vào mắt mình, mở to mắt nhìn xe lăn của Nam Ngự trượt tới trước mặt mình, cô lắp bắp hỏi: “Nam, Nam Ngự, sao anh lại tới đây?”

Nam Ngự nhìn cô gái nhỏ trước mắt, cô đang mặc quần áo ngủ, bên ngoài chỉ khoác thêm một chiếc áo khoác thể thao, chân đi dép lê, tóc cũng chỉ tuỳ ý búi lên, trông hơi luộm thuộm nhưng không hiểu sao anh vẫn thấy dễ thương.
1633085553026.png

Ngũ Vận Uyển không ngờ Nam Ngự lại đột nhiên xuất hiện dưới lầu nhà cô rồi chất vấn câu này, cô chỉ có thể trả lời nửa thật nửa giả:

“Mẹ tôi muốn ra viện nên tôi đón bà về, chăm sóc bà”


Nam Ngự nhướng mày, không tiếp tục truy hỏi:

“Đã giờ này rồi em còn đi đâu?”

“Tôi đi mua đồ ăn cho mẹ”


“Mua đồ ăn? Mười giờ?”

Nam Ngự nhíu mày:

“Nhà hàng đóng cửa hết rồi.”

“Vậy tôi chỉ có thể đến siêu thị mua gạo thôi” Trong nhà không có gì, cô muốn nấu cháo cho mẹ cũng không được.

Nam Ngự nhìn Ngũ Vận Uyển, trong mắt có phần bất lực.

Cô gái này đôi khi rất mạnh mẽ, nhưng đôi khi lại hơi ngốc nghếch, cô còn không chăm sóc được cho bản thân còn chăm sóc mẹ?

“Dương Tá” Nghĩ đến đây, Nam Ngự lên tiếng:

“Cậu đến khách sạn bên cạnh bảo đầu bếp bọn họ lập tức nấu ít đồ ăn rồi mang tới đây.”

Ngũ Vận Uyển sửng sốt, vội vàng xua tay:



“Đi thôi, chúng ta lên lầu.”

“Lên lầu?” Ngũ Vận Uyển lại ngây người.

“Nếu không thì sao?” Nam Ngự nhìn cô gái nhỏ sợ hãi trước mắt, vẻ mặt càng thêm bất lực: “Em muốn tôi ở dưới này hóng gió chờ Dương Tá à?”.

Mặt Ngũ Vận Uyển lại đỏ lên, cô vội vàng đẩy Nam Ngự vào trong toà nhà.

Đi thang máy lên lầu, Ngũ Vận Uyển đẩy Nam Ngự vào nhà mình liền thấy căn phòng bừa bộn.

“Ừm... Tôi mới về vẫn chưa dọn dẹp, thật ngại quá”
Dù sao cũng là con gái, nhà cửa bừa bộn bị nhìn thấy, Ngũ Vận Uyển cũng hơi xấu hổ, cô vội vàng dọn dẹp.


Nhưng tay cô không được tiện, cử động lại ảnh hưởng đến vết thương, cô khẽ kêu lên một tiếng.

Nam Ngự nhạy bén phát hiện ra khuôn mặt nhỏ nhắn của Ngũ Vận Uyển nhăn lại, anh không khỏi cau mày, lập tức đứng dậy từ xe lăn:

“Để tôi”


Ngũ Vận Uyển sao có thể không biết xấu hổ để một người đàn ông như Nam Ngự dọn nhà, cô vội xua tay:

“Không sao đâu, tuy hơi chậm nhưng một lát là dọn xong ấy mà.”

Ở trước mặt tôi không cần cậy mạnh”

Nam Ngự nắm lấy tay Ngũ Vận Uyển, ấn cô ngồi xuống sofa.

Ở trước mặt tôi, không cần cậy mạnh.

Một câu nói rất tự nhiên nhưng lại khiến Ngũ Vận Uyển sửng sốt, cô đột nhiên quên mất giãy giụa, chỉ ngây người ngồi trên sofa, nhìn Nam Ngự dọn dẹp.



Mà càng vì lòng cô đã có chút rối loạn.

Cô nhanh chóng né tránh ánh mắt, buộc mình không được nhìn Nam Ngự nữa.

Ngũ Vận Uyển, không được nhìn nữa, người đàn ông ưu tú như vậy dù có nhìn thế nào cũng không phải của mày!
1633085569917.png

Ngũ Vận Uyển giật mình, lập tức phản ứng lại, là Ngũ Nhã Phân đang nghỉ ngơi bị họ làm ồn ảnh hưởng.

Cô sợ Ngũ Nhã Phân thấy Nam Ngự đứng được nên nhanh chân bước vào phòng.


“Mẹ, đánh thức mẹ ạ?” Cô bước tới, thấy Ngũ Nhã Phân đã ngồi dậy: “Con đã nhờ người mua đồ ăn, mẹ chờ thêm lát nữa là được ăn rồi.”

Nghe thấy bên ngoài có tiếng động, Ngũ Nhã Phân chau mày: “Có người đến à?”

Vẻ mặt Ngũ Vận Uyển có chút lúng túng: “Là Nam Ngự”


“Chồng con?” Vẻ mặt Ngũ Nhã Phân trở nên phức tạp: “Cậu ấy đến tìm con à? Cậu ấy đang làm gì ở ngoài thế?”

Ngũ Vận Uyển không biết trả lời thế nào, chỉ có thể nhẹ giọng đáp:

“Anh ấy đang dọn phòng cho con”

Lần này tới Ngũ Nhã Phân choáng váng.

Ánh mắt bà hơi loé lên, cuối cùng bà cũng chỉ nhỏ giọng bảo:

“Thôi, có một số việc con tự suy nghĩ kỹ là được.”

Đương nhiên Ngũ Vận Uyển hiểu Ngũ Nhã Phân đang nói gì, cô bước tới, nhẹ nhàng nắm tay bà, nói nhỏ: “Mẹ yên tâm, con sẽ kiểm soát tốt bản thân.”

Lời hứa này không chỉ nói cho Ngũ Nhã Phân nghe, mà còn là nói với bản thân cô.

Cô không thể để mình thật sự yêu Nam Ngự.

Ngũ Nhã Phân nhìn Ngũ Vận Uyển, ánh mắt càng loé lên nhiều hơn:



Ngũ Vận Uyển cho Ngũ Nhã Phân ăn xong, cô cũng ăn một chút đã là mười một giờ.

Sau khi dọn dẹp bàn xong, Ngũ Vận Uyển nhìn Nam Ngự và Dương Tá:

“Nam Ngự, trợ lý Dương, hôm nay thật sự cảm ơn hai anh. Muộn rồi, anh lái xe về cẩn thận chút nhé”

“Mợ chủ không cần khách sáo với tôi.”

Dương Tá cười hì hì, chuẩn bị đứng dậy ra về.

Nhưng không ngờ Nam Ngự lại vẫn ngồi trên ghế, không có ý định về lại xe lăn.
Dương Tá cảm thấy có gì không ổn, lập tức hỏi thử:

“Cậu Nam?”


“Cậu về trước đi.” Nam Ngự hờ hững bảo:

“Hôm nay tôi lại đây.”

Ở lại đây?


Mắt Ngũ Vận Uyển mở to, nhìn Nam Ngự với vẻ không tin được.

Dương Tá cũng rất sốc, nhưng dù sao cũng là trợ lý đặc biệt được huấn luyện bài bản, anh ấy nhanh chóng lấy lại bình tĩnh:

“Vâng thưa cậu Nam, sáng mai tôi tới đón cậu, tôi sẽ mang quần áo tới cho cậu thay”

Nói xong anh ấy rất biết điều ra về một mình.

“Trợ lý Dương, anh chờ chút”

Ngũ Vận Uyển quýnh lên, thấy Dương Tá đi cực nhanh, cô chỉ có thể nhìn Nam Ngự:

“Hôm nay anh thật sự định ở lại đây?”

Nam Ngự nhướng mày: “Sao? Không được à?”

“Không phải không được”

Nhìn Nam Ngự dường như không có vẻ gì là đang nói đùa, Ngũ Vận Uyển càng thêm căng thẳng:



“Tôi không quan tâm”.

Ngũ Vận Uyển thật sự hết cách, mắt to trừng mắt nhỏ với Nam Ngự hồi lâu mới bảo: “Thôi tuỳ anh. Tôi... tôi đi tắm trước đây.”

Nam Ngự cười mà như không cười nhìn cô: “Ừm”
1633085586885.png

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK