Ngũ Vận Uyển ngơ ngác ngẩng đầu nhìn Nam Ngự,
"Anh đặc biệt đến bên dưới công ty tôi để mang cơm cho tôi sao?"
Có lẽ là bởi vì ánh mắt của Ngũ Vận Uyển quá mức nghi hoặc, Nam Ngự có chút mất tự nhiên nhìn sang hướng khác, ho khan một tiếng,
“Không phải tôi đến công ty họp, tiện đường mang cho em thôi"
Ngũ Vận Uyển không khỏi phì cười thành tiếng.
Cho dù là Nam Ngự anh minh cũng sẽ có lúc nói sai.
Công ty của cô ở phía Tây, nhà của họ ở phía Đông, mà công ty của Nam Ngự ở giữa, làm gì có chuyện tiện đường chứ?
Nhưng Ngũ Vận Uyển biết Nam Ngư da mặt mỏng, đương nhiên sẽ không chọc thủng, chỉ ôm hộp cơm trong tay, nhẹ nhàng nói:
"Nam Ngự, cảm ơn anh"
Lúc này Nam Ngự mới nhìn cô, trong xe mờ ảo, đôi mắt anh sáng như sao trời, lấp lánh.
“Không cần cảm ơn” Anh thấp giọng nói, giọng điệu mang theo chút nhẹ nhàng mà bản thân anh cũng không nhận ra,
“Mang lên ăn đi, tăng ca không tiện ra ngoài quá lâu đúng không?"
Ngũ Vận Uyển gật đầu, mở cửa xe chuẩn bị đi ra.
Nhưng khi cô vừa định xuống xe, đột nhiên cảm thấy có chút không nỡ.
Cô đột nhiên quay đầu lại nhìn Nam Ngự.
Nhìn thấy Ngũ Vận Uyển chần chừ, Nam Ngự hơi nhíu mày,
"Làm sao vậy?"
Nhìn người đàn ông đẹp trai trước mặt, Ngũ Vận Uyển chỉ cảm thấy tim mình dường như mềm nhũn, gần như không suy nghĩ gì, cô nhẹ giọng nói:
"Nam Ngự, tôi có thể ôm anh được không?"
Nam Ngự sửng sốt trong chốc lát, hiển nhiên anh không ngờ Ngũ Vận Uyển lại đưa ra yêu cầu như vậy.
Thấy Nam Ngự không trả lời, Ngũ Vận Uyển dường như nhận ra cô vừa nói gì, mặt ửng hồng, vội vàng nhếch
miệng cười, giả bộ thản nhiên nói:
"Cái đó... tôi đùa thôi, tôi lên trước đây."
Nói xong, cô vội vàng muốn xuống xe.
Nhưng không ngờ, chân cô còn chưa bước ra ngoài thì tay đột nhiên bị bắt lấy.
Giây tiếp theo, Ngũ Vận Uyển còn chưa kịp phản ứng lại thì cơ thể đã bị kéo lại và rơi vào một vòng tay ấm áp.