Quản gia Tả gật đầu: “Điều tra ra rồi, là cô Lâm Tiểu Như, vợ chưa cưới của cậu chủ nhỏ”.
Ông cụ Nam nghe câu trả lời này thì không hề ngạc nhiên, chỉ cười khẩy một tiếng: “Quả nhiên, tôi biết ngay con bé này chẳng phải người tốt đẹp gì”.
Quản gia Tả mặt không biểu cảm nói: “Có thể là vì chuyện của cô Ngũ với cậu chủ nhỏ hồi đại học”
Ông cụ Nam gật đầu, thở dài: “Cháu với chú cùng thích một người phụ nữ, nhà họ Nam chúng ta cũng tạo nghiệp nên gặp phải chuyện như vậy?
“Nhưng bây giờ cô Ngũ là người duy nhất có thể khiến cậu hai rung động, cho nên dù thế nào thì ông chủ cũng sẽ ủng hộ” Quản gia Tả là người thân cận của ông cụ Nam, rõ ràng rất hiểu suy nghĩ của ông cụ.
“Đúng vậy” Ông cụ Nam mệt mỏi day đầu mày: “Về con bé họ Lâm kia, ông nói chuyện này với Nam Bá một tiếng.”
“Ông chủ không muốn tự mình xử lý cô ta sao?”
“Hà, một con bé ngang ngược mà cũng xứng để tôi tự
mình giải quyết sao?” Ông cụ Nam cười khẩy một tiếng: “Nếu ngay cả người phụ nữ của mình mà Nam Bá cũng không quản lý được thì không xứng để làm con cháu
nhà họ Nam!”
“Vâng, tôi hiểu rồi.” Quản gia Tả nghe lệnh, lập tức ra khỏi phòng sách.
Ông cụ Nam đi đến bên giường, nhìn trăng sáng bên ngoài, đột nhiên nhớ đến chuyện trên sàn khiêu vũ trước đó đã nhìn thấy nụ cười của Nam Ngự khi ôm Ngũ Vận Uyển khiêu vũ, khuôn mặt đầy nếp nhăn của ông cụ bỗng dịu đi.
Bao nhiêu năm rồi... Bao nhiêu năm không thấy Tiểu Ngự cười như vậy rồi.
Xem ra ông trời vẫn có mắt, cuối cùng cũng để Tiểu Ngự gặp được một người phụ nữ khiến thằng bé cười như vậy lần nữa.
Bây giờ ông cụ chỉ hi vọng hai người họ có thể sớm đơm hoa kết trái.
Lúc ông cụ Nam ở đây lo lắng thì bầu không khí trong căn phòng trên tầng đã từ nóng hực dần nguội lại.
Nam Ngự ngồi trên ghế, dùng tay chống đầu, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Thực ra đã khuya lắm rồi nhưng lúc này Ngũ Vận Uyển không hề buồn ngủ chút nào, im lặng một lúc lâu, cô cẩn thận từng tí lên tiếng: “Nam Ngự, tôi không ngủ được, chúng ta nói chuyện đi”
Nam Ngự không mở mắt, chỉ hờ hững hỏi: “Nói gì?”
“À thì... tại sao ông nội anh... ông ấy biết hai chúng ta chưa từng làm chuyện kia?” Ngũ Vận Uyển nghĩ ngợi rồi hỏi.
“Là thím Trương với chú Vương nói với ông ấy.” Nam Ngự nói sơ lượt: “Hai người họ là người của ông nội, bảo là ông nội cử đến chăm sóc cho tôi nhưng thực ra cũng là để theo dõi tôi”
Lúc này Ngũ Vận Uyển mới hiểu tại sao Nam Ngự cứ muốn thím Trương và chú Vương đi, thì ra là vì thế này.
Ông cụ Nam theo dõi Nam Ngự chắc chắn cũng vì quan tâm, nhưng không ai thích bị theo dõi cả, đặc biệt là Nam Ngự còn giấu chuyện đôi chân của mình.
“Nói đến thì tại sao anh không nói với ông nội anh, thực ra anh không hề tàn tật? Tôi thấy ông ấy rất quan tâm đến anh” Ngũ Vận Uyển do dự giây lát rồi hỏi tiếp.
Lúc này Nam Ngự mới mở mắt: “Ông ấy rất quan tâm đến tôi, nhưng dù sao thì ông ấy cũng lớn tuổi rồi, muốn hưởng niềm vui gia đình nên đôi khi phán đoán sẽ có vấn đề”
Ngũ Vận Uyển nghe thể thì mù mờ: “Phán đoán gì?”
“Phán đoán đối với người nhà” Nam Ngự nói: “Ví dụ như ông ấy luôn cảm thấy tôi với Nam Tiêu nên vui vẻ sống chung với nhau, vì thế nếu ông ấy biết chuyện đôi chân của tôi thì có khả năng sẽ vô tình tiết lộ với Nam Tiêu.”
Ngũ Vận Uyển sững sờ, lúc này mới hiểu ra.
Thực ra Nam Ngự giấu chuyện đôi chân của mình là vì muốn giấu Nam Tiêu.
Quan hệ giữa người với người trong gia tộc lớn quá phức tạp, Ngũ Vận Uyển nghĩ đến nỗi hơi đau đầu, mơ màng nhắm mắt thiếp đi.
Trong lúc ngẩn ngơ, dường như cô láng máng nhìn thấy Nam Ngự ngồi bên bàn sách, lấy thứ gì đó ra xem.
Dưới ánh đèn, cô nhìn thấy thứ trong tay Nam Ngự ảnh lên tia sáng yếu ớt, giống như một mặt dây chuyền thạch anh.
Là mặt dây chuyền lần trước sao?
Với ý thức mơ hồ, trái tim Ngũ Vận Uyển vô cớ hơi khó chịu.
Rốt cuộc mặt dây chuyền này là của anh? Là ai có thể khiến Nam Ngự quan tâm đến vậy?
Mê man nghĩ vậy, Ngũ Vận Uyển chìm vào giấc ngủ.
So với sự yên tĩnh bên phía Ngũ Vận Uyển thì bầu không khí trong một căn phòng khác ở nhà tổ nhà họ Nam căng thẳng hơn nhiều.
Nam Bá tái mặt đi vào phòng, trong phòng, Lâm Tiểu Như đã thay đồ ngủ, cô ta vội đi tới ôm lấy cánh tay anh ta: “Nam Bá, anh đi đâu vậy, người ta tắm xong đợi anh lâu lắm rồi.”
Lâm Tiểu Như đặc biệt mặc một bộ đồ ngủ ren bằng lụa, dưới ánh sáng mờ tối, trông cô ta càng quyến rũ hơn, ngực không ngừng cọ lên cánh tay Nam Bá.
Người đẹp trong lòng nhưng Nam Bá không hề nhúc nhích, chỉ liếc nhìn Lâm Tiểu Như với vẻ mặt u ám: “Lâm Tiểu Như, cô có gì muốn giải thích với tôi không?”
Lâm Tiểu Như hơi sợ hãi với thái độ của anh ta: “Giải thích gì? Nam Bá, anh sao thế?”
“Tấm ảnh hôm nay” Thấy Lâm Tiểu Như vẫn giả ngốc, giọng điệu Nam Bá không khỏi mất kiên nhẫn: “Ai cho phép cô tung ảnh của Ngũ Vận Uyển ra?”.
Sắc mặt Lâm Tiểu Như trắng bệch.
Nam Bá biết là mình tung ảnh ra?
“Nam Bá... Anh... có phải anh hiểu lầm gì không?” Cô ta hoảng sợ, “Em không biết những bức ảnh khiếm nhã đó của chị sao đột nhiên lại bị tung ra, nhưng anh tin..”
“Lâm Tiểu Như, lúc này mà cô còn giả vờ cái gì!” Nam Bá chỉ cảm thấy gương mặt trước mắt rất đáng ghét,
anh ta đẩy cô ta ra: “Ông cụ đã điều tra ra rồi, cố làm vậy thì ông cụ sẽ nghĩ về tôi thế nào!”
Cái gì?
“Ngốc, hai năm trước Ngũ Vận Uyển làm ra chuyện dơ bẩn như thế, sao anh có thể có quan hệ gì với cô ta nữa chứ?” Anh ta thấp giọng nói.
Cũng không biết có phải vì hôm nay có nhiều chuyện không vừa ý hay không mà lúc này, Lâm Tiểu Như nghe lời hứa của Nam Bá cũng không hề cảm thấy thoải mái mà còn hơi bồn chồn.
“Nam Bá, vậy nếu anh biết hai năm trước... thực ra chị không làm chuyện đó thì có phải anh sẽ quay về bên cạnh chị ấy không?” Cô ta nép vào lòng Nam Bá, nhẹ giọng hỏi.
Thực ra điều này luôn là tâm ma trong của Lâm Tiểu Nhu.
Nhưng bây giờ cô ta ngày càng mất lòng tin.
Cô ta không ngờ Nam Bá sẽ trở thành cấp trên của Ngữ Vận Uyển, càng không ngờ Ngũ Vận Uyển sẽ trở thành thím của Nam Bá.
Từ khi biết Ngũ Vận Uyển là cấp dưới của Nam Bá, cô ta
luôn lo lắng Ngũ Vận Uyển sẽ giải thích rõ chuyện năm đó. Nhưng không biết tại sao Ngũ Vận Uyển vẫn không hề giải thích, cô ta vừa ngờ vực vừa thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng cô ta vẫn không yên tâm.
Nhìn thái độ gần đây của Nam Bá dành cho Ngũ Vận Uyển, cô ta luôn cảm thấy, có phải cô ta đã đánh giá thấp tình cảm giữa hai người họ? Cô ta thật sự rất sợ, nếu Nam Bá biết sự thật năm đó, liệu anh có gương vỡ lại lành với Ngũ Vận Uyển không?
Nam Bá không ngờ Lâm Tiểu Như sẽ nói vậy, anh ta sửng sốt nhưng nhanh chóng lạnh giọng, nói: “Ảnh cũng có rồi, có thể hiểu lầm gì nữa”
Lâm Tiểu Như nhìn vẻ mặt lạnh lùng của anh ta, không dám lên tiếng.
Nam Bá nhìn người phụ nữ đáng thương trong lòng, bỗng nhớ ra gì đó, cau mày nói: “Phải rồi, sao em có mấy bức ảnh đó?”
Mấy bức ảnh đó là mail nặc danh gửi cho mình, ngoài Nam Ngự và Ngũ Vận Uyển ra, anh ta không hề cho bất cứ ai xem cả, tại sao Lâm Tiểu Như lại có?
Quả thực, cho dù là hai năm trước hay lần gần đây nhất thì mấy bức ảnh trong tay Nam Bá đều do cô ta gửi cho anh ta.
Vì cái bẫy năm đó là do cô ta đặt, camera lỗ kim trong khách sạn cũng do cô ta sắp xếp.
Những điều này tuyệt đối không thể để Nam Bá biết.
Nam Bá nheo mắt lại: “Em nói cho anh trước, rốt cuộc em lấy ảnh ở đâu?”
Lâm Tiểu Như né tránh ánh mắt anh ta, giọng nói lại hạ thấp xuống: “Thực ra... thực ra là em xem trộm điện thoại của anh.”
Vẻ mặt Nam Bá vốn đang u ám, nhìn Lâm Tiểu Như với ánh mắt cảnh giác, không ngờ cô ta sẽ trả lời như vậy, anh ta sững sờ.
“Xem điện thoại của anh?”
“Ừm” Lâm Tiểu Như như đang lấy hết can đảm, thấp giọng nói: “Anh có nhớ hôm đó chúng ta ở nhà hàng Nhật không? Em cứ cảm thấy hôm đó anh không bình thường, còn cho rằng liệu anh có người phụ nữ khác hay không, em rất sợ nên xem điện thoại của anh. Em thấy gmail của anh có một email nặc danh, em nhập vào thì thấy... Em không ngờ sẽ nhìn thấy thứ này, em sốc quá nên gửi đến điện thoại mình theo bản năng.”
Nam Bá cau mày, cố gắng nhớ lại.
Đúng là mấy hôm đó anh ta nhận được email nặc danh, quả thực đã cùng ăn cơm với Lâm Tiểu Như, vì bức ảnh của Ngũ Vận Uyển nên trong lòng anh ta ngổn ngang trăm mối.
Lẽ nào là như vậy?
Anh ta cúi đầu nhìn Lâm Tiểu Như bên cạnh, chỉ thấy mắt cô ta đỏ lên, đáng thương như một con thỏ, bỗng chốc anh ta hơi không nhẫn tâm.
“Được rồi, anh biết rồi. Em đừng tỏ vẻ thế này, như thể anh bắt nạt em vậy” Anh ta vỗ vai cô ta.
Lâm Tiểu Như cắn môi, cẩn thận nhìn anh ta: “Nam Bá, anh không trách em à?”
Trách sao?
Tất nhiên là trách chứ.
Đặc biệt là khoảnh khắc bức ảnh bị tung ra, ánh mắt Ngũ Vận Uyển nhìn mình, thực ra anh ta đã thật sự tức giận, chỉ hận không thể từ hôn với người phụ nữ ngu ngốc Lâm Tiểu Như này!
Nhưng thấy Lâm Tiểu Như và Ngũ Vận Uyển có khuôn mặt hơi giống nhau, anh ta lại không nhẫn tâm.
Quả thật từ khi về nước, đúng là mình để tâm quá nhiều đến chuyện của Ngũ Vận Uyển, cũng khó trách Lâm Tiểu Như không có cảm giác an toàn.
Nói cho cùng thì Lâm Tiểu Như làm vậy cũng vì quá yêu mình.
Ánh mắt Nam Bá bỗng lóe lên.
Nếu...