Quý Tương Như hỏi: “Dương Tá nói gì? Có phải Dương Tá đưa cậu đến khách sạn Thế Kỷ không? Phải vậy không?”
Nam Ngự gật đầu, có phần không tin nổi tất cả đều là sự thật, trùng hợp đến thế ư?
“Quả nhiên!”
Quý Tương Như hỏi tiếp: “Vậy cậu còn nhớ chuyện xảy ra tiếp theo không? Nam Ngự?”
VietWriter
Sau khi được Dương Tá xác nhận, Nam Ngự tin tưởng ký ức của mình không
cái gì sai sót. Anh đã nhớ lại toàn bộ mọi việc đã xảy ra.
Hôm đó, Dương Tá dẫn anh đến khách sạn Thế Kỷ, bởi vì khách sạn hết phòng cao cấp nên đối phương thuê một phòng tiêu chuẩn để anh có thể nghỉ ngơi, sau đó anh ấy trở về lấy cho anh quần áo để thay.
Nam Ngự nhớ hiệu quả của thuộc rất mạnh, cơ thể anh nóng như lửa đốt. Anh không đè ép được tác dụng của thuốc bèn cởi cúc áo ra cho mát mẻ hơn một chút.
Nhưng chỉ một lát sau cơ thể Nam Ngự lại bắt đầu ngọ nguậy, giống như một con mèo động dục muốn tìm bạn tình.
Nam Ngự thật sự không chịu nổi, cơ thể cực kỳ khó chịu như có một quả bom đặt trong người anh vậy.
Anh phải đi ra ngoài tìm một người phụ nữ để giải quyết vấn đề, hơn nữa càng nhanh càng tốt!
Nam Ngự nhớ, lúc đó anh lảo đảo ra khỏi phòng, mặt mày nóng bừng, miệng lưỡi khô đắng. Anh phát hiện phòng bên cạnh có một ông già đang đỡ một người phụ nữ say khướt thuê phòng khách sạn.
Nam Ngự nghĩ lão già trông đáng khinh thế kia ôm một người phụ nữ xinh đẹp mềm oặt nhất định không phải là quan hệ yêu đương, chắc chắn cô nàng đó lấy tiền của ông ta để phục vụ đối phương!
Tốt quá, có một người phụ nữ xa lạ ở ngay trước mặt, chỉ cần giao dịch là được.
Nam Ngự dứt khoát ngăn cản lão già đó lại. Dĩ nhiên ban đầu ông ta không nghe theo, nhưng thấy Nam Ngự cho ông ta số tiền lớn gặp vài lần, hơn nữa anh ăn mặc rất sang trọng, hiển nhiên không phải người bình thường, lão già đó đành phải từ bỏ, đẩy người đẹp đã mơ mơ màng màng vào lòng Nam Ngự rồi đi luôn.
Kế tiếp, Nam Ngự đỡ cô gái đó vào phòng... sau đó, anh biến thành dã thú.. bổ nhào về phía người phụ nữ nằm trên giường. Anh loáng thoáng ngửi thấy mùi hương tỏa ra từ trên người cô, đó là hương hoa tươi mát nhè nhẹ.
Nam Ngự phỏng đoán, lẽ nào người phụ nữ anh mua đêm hôm đó chính là Ngũ Vận Uyển?
Nhưng anh thật sự không nhớ ra được diện mạo của người phụ nữ đó, hình như mặt mày rất giống Ngũ Vận Uyển, cả cơ thể và da thịt, còn có mùi hương tỏa ra nữa, anh đều có cảm giác rất thân thiết.
Quý Tương Như nhìn vẻ mặt của Nam Ngự, đột ngột cắt đứt dòng suy tưởng của anh, anh ấy cười hỏi: “Này, bạn tôi, có phải tôi nên chúc mừng cậu không thé!"
Nam Ngự ngớ ra, đương nhiên trong lòng cảm thấy mỹ mãn.
Lần đầu tiên của Ngũ Vận Uyển không phải là cho một lão già, cũng không phải cho người đàn ông mang khăn lụa nào khác, mà chính là anh!