Tần Huệ Mẫn lấy khăn đội đầu che mặt, giả bộ hòa nhã dễ gần, hình ảnh đó giống như bà ngoại sói muốn bắt cóc cô bé quàng khăn đỏ.
Hạ Bảo chỉ liếc mắt nhìn Tần Huệ Mẫn, tình cảnh giác rất mạnh: "Không cần đâu ạ, cha mẹ cháu sắp tới đây rồi."
Hạ Bảo rất thông minh, còn biết lấy người lớn ra làm ô bảo vệ.
Tân Huệ Mẫn nghe vậy, trong lòng hoài nghi, không phải đứa trẻ này mồ côi sao? Cha mẹ đâu ra cơ chứ, chẳng lẽ là...
Tần Huệ Mẫn vui mừng khôn xiết, hỏi: "Cha mẹ cháu tên là gì thế, sống ở đâu? Bạn nhỏ à, cháu đừng sợ, bà không phải là người xấu, bà chỉ muốn giúp cháu thôi. Vừa nãy bà thấy cháu đang tìm ai đó. Trông cháu dễ thương thế này, khiến bà thấy mà đau lòng"
Vừa nãy Tần Huệ Mẫn đứng bên cạnh quan sát, bà ta rất chắc chắn rằng Hạ Bảo đang tìm người.
“Cháu không nói cho bà đâu, cháu cũng đâu quen biết bà” Hạ Bảo không phải là đứa trẻ mới nói chuyện. vài ba câu đã bị lừa đầu.
Tần Huệ Mẫn thấy Hạ Bảo nói gì cũng không nghe, bà ta quan sát xung quanh, không thấy Lan Huyên đâu cả, liền trực tiếp bế Hạ Bảo chạy về phía du thuyền.
“Cứu cháu với, kẻ buôn người bắt cóc cháu” Hạ Bảo hoảng sợ hét lớn, tay đấm chân đá, dốc sức cắn mạnh vào vai Tần Huệ Mẫn.
“Ôi đau” Tần Huệ Mẫn đau đớn hét lên, lửa giận trong lòng dâng lên: “Thằng ranh con này, nếu mày còn hét nữa, tạo sẽ ném mày xuống biển”
Tiếng kêu cứu của Hạ Bảo đã thu hút không ít người đến xem, Tần Huệ Mẫn cười giải thích: "Đây là cháu của tôi. Nó không nghe lời, ầm ĩ không muốn đi. Tôi không còn cách nào khác nên chỉ có thể bị nó đi."
Bây giờ quả thật có rất nhiều đứa trẻ khóc lóc ầmĩ trêи đường phố, loại chuyện này gặp nhiều rồi, mọi người cũng không nghi ngờ gì, hơn nữa Tần Huệ Mẫn là người có tiếng tăm, người khác sẽ không nghĩ bà ta là kẻ buôn người.
"Chú Vạn, cứu cháu với, chú Vạn.." Hạ Bảo gào giọng hét lên, lúc này Vạn Hoài Bắc vẫn còn đang ở trong phòng vệ sinh, mà người qua đường cũng chỉ trơ mắt nhìn Tần Huệ Mẫn bế Hạ Bảo đi, không một ai tới giúp cả.
Tần Huệ Mẫn ôm Hạ Bảo lên du thuyền, Tô Lan Ninh vội vàng sai người lái du thuyền ra biển.
Khi Vạn Hoài Bắc đi ra, sớm đã không thấy bóng dáng du thuyền đâu nữa rồi, anh ta liếc mắt nhìn vào quán trà thì không thấy bóng dáng của Bé Bảo đầu nữa.
Lúc đó, Vạn Hoài Bắc liền hoảng sợ: "Bé Bảo, bé Bảo ơi?"
Vạn Hoài Bắc lại chạy ra ngoài tìm kiếm, cả bến tàu lớn như vậy, hoàn toàn không thấy cậu bé đâu cả.
Đúng lúc này, Hạ Vân Hạ Đình lái du thuyền trở về, ngay khi du thuyền vừa cập bến, Hạ Lăng đã không thể chờ đợi được nữa mà nhảy xuống.
"Vạn Lão Nhị, em trai cháu đâu? Mau đưa cháu đi gặp em ấy đi".
Vừa nãy khi Hạ Lăng nghe tin đã tìm được em trai thì vô cùng mừng rỡ, lập tức chạy đến bến tàu.
“Đã không thấy đâu nữa rồi” Vẻ mặt Vạn Hoài Bắc buồn bực, anh ta vừa đi vệ sinh một lát mà đã không thấy người đâu nữa rồi.
“Cái gì gọi là không thấy đâu nữa rồi?” Hạ Lăng giậm chân, cậu bé chưa bao giờ có phản ứng mạnh như ngày hôm nay.
Hạ Vân hỏi: "Anh Vạn, không phải vừa nãy anh đi cùng bé Bảo sao?"
“Tôi đi vệ sinh một lát, đi ra thì đã không thấy bé Bảo đầu nữa rồi” Vạn Hoài Bắc nói: “Hạ Lăng, cháu đừng lo lắng. Có thể là thằng bé đang đi tìm cháu. Bọn chú sẽ chia nhau đi tìm”
Sắc mặt Hạ Lăng trở nên khó coi, ánh mắt lạnh như băng, khiến người ta sợ hãi không dám nhìn thẳng.
Vạn Hoài Bắc sửng sốt, Hạ Lăng còn nhỏ tuổi mà đã có ánh mắt sắc bén như vậy, trong khoảnh khắc vừa rồi, anh ta dường như nhìn thấy bóng dáng của Lục Đồng Quân trong đó.
Hạ Lăng tuyệt đối là Lục Đồng Quân thứ hai, thậm chí còn Trường Giang sóng sau xô sóng trước. Hạ Lăng không đi tìm mà nói với Hạ Đình: "Chú Hạ Đình, cho cháu mượn máy tính của chú với" “Được.” Hạ Đồng đưa cho cậu bé một cái máy tính mini. Vạn Hoài Bắc không hiểu gì cả: "Hạ Lăng, cháu định làm gì thế?"
Hạ Lăng tìm một chỗ ngồi xuống, mở máy tính lên, khuôn mặt nhỏ nhắn vô cùng nghiêm túc: "Điều tra camera giám sát trong bến tàu, như vậy tìm sẽ nhanh hơn."
“Đúng vậy nhỉ, sao mình lại không nghĩ ra chứ” Vạn Hoài Bắc tự vỗ vào trán, trước mặt Hạ Lăng, đây không phải là lần đầu tiên chỉ số thông minh của anh ta bị đè bẹp.
Vạn Hoài Bắc nghĩ Hạ Lăng mới lên đảo học tập chưa lâu, môn xạ kϊƈɦ rất nổi bật, nhưng chắc chắn môn tin học máy tính không thành thạo lắm, anh ta vừa mở miệng nói: "Hay là để chú.."
Anh ta còn chưa nói xong, Hạ Lăng đã đột nhập thành công vào hệ thống giám sát của bến tàu, mở ra màn hình giám sát.
“Mẹ nó” Vạn Hoài Bắc không nên được sự kϊƈɦ động và kinh ngạc trong lòng: “Hạ Lăng, cháu mới học chưa được bao lâu mà đã học được nhanh như vậy sao?”
“Ba ngày” Hai tay Hạ Lăng gõ bàn phím với tốc độ rất nhanh. Có cần phải đả kϊƈɦ người ta như thế không?
Mỗi ngành mỗi nghề đều có lĩnh vực chuyên môn riêng, những người khác đều thành thạo một nghề, nhưng Hạ Lăng không có lĩnh vực nào là không lợi hại nhất, bởi vì lĩnh vực nào cậu bé cũng có khả năng đặc biệt.
Không chuyên về một môn nào, cái gì Hạ Lăng cũng rất thành thạo. Khóe miệng Vạn Hoài Bắc giật giật: "Đều có một cái đầu, sao đầu của cháu lại lợi hại như vậy?" Hạ Lăng ngẩng đầu, liếc mắt nhìn Vạn Hoài Bắc: "Rất khó sao?"
Trong mắt Hạ Lăng, chuyện này không khó chút nào, cậu bé chỉ đột nhập vào một hệ thống đơn giản, nếu như ngay cả bức tường lửa đơn giản như vậy mà cũng không thể phá được thì học làm cái gì.
Hạ Đình Hạ Vân cũng liếc nhìn Vạn Hoài Bắc, hai anh em bọn họ cũng lắc đầu, đồng thanh nói. "Khó lắm sao?"
"Khó lắm sao?"
Cầu nghi vấn này của hai anh em bọn họ thật sự không có ý khinh thường Vạn Hoài Bắc.
Vạn Hoài Bắc hiểu lầm, sửng sốt: "Có vẻ như tôi cũng phải trở lại đảo bổ túc thêm."
Mấy năm nay, anh ta thật sự thật lui rồi. “Em trai” Hạ Lăng đột nhiên kϊƈɦ động hét lên. Trêи máy tính chính là màn hình theo dõi Tần Huệ Mẫn bắt Hạ Bảo đi.
Nhìn rõ mặt của Hạ Bảo, trong lòng Hạ Lăng càng thêm kϊƈɦ động, thật sự là em trai.
Đám người Vạn Hoài Bắc cũng nhìn thấy Hạ Bảo bị bắt đi, nhưng bởi vì Tần Huệ Mẫn đang che mặt nên bọn họ cũng không nhận ra là ai.
Vạn Hoài Bắc nói: "Hạ Lăng, mau xâm nhập vào camera giám sát khác xem Hạ Bảo bị bắt đi đâu đi." Nếu như Hạ Bảo thật sự xảy ra chuyện, Vạn Hoài Bắc cũng sẽ thấy rất tự trách, là do anh ta quá sơ ý rồi.
Vẻ mặt Hạ Lăng chăm chú, nhanh chóng gõ bàn phím, sau đó tìm thấy màn hình giám sát Tần Huệ Mẫn bể Hạ Bảo lên du thuyền.
“Em trai đang ở trêи du thuyền này.” Hạ Lăng lo lắng nói: “Chú Hạ Đình, màu lái du thuyền đuổi theo đi”
Không ai biết rốt cuộc Hạ Bảo đã gặp phải tên buôn người hay người của tổ chức Thiên Dạ.
Vạn Hoài Bắc đột nhiên nhớ ra chuyện gì đó, liền hỏi: "Đúng rồi, có phải năm nay tổ chức Thiên Dạ cũng tìm kiếm người mới khắp nơi không?"
Hạ Đình trả lời một cách chắc chắn: "Đúng vậy, vừa nãy tôi và Hạ Lăng đã bí mật tập kϊƈɦ người của tổ chức Thiên Dạ, cũng đã phân tích qua một chút. Dạo gần đây thủ đô trời yên biển lặng, cũng không có chuyện gì xảy ra. Có khả năng nhất là bọn họ cũng đang tìm kiếm người mới."
Hạ Vân nói: "Vậy thì xong đời rồi. Bọn họ đã bắt cóc Hạ Bảo đi rồi. Nói không chừng còn đã rời khỏi bến tàu, trở về tổng bộ rồi".
Hạ Lăng hỏi: "Tổng bộ của tổ chức Thiên Dạ ở đâu?" “Không ai biết cả” Vạn Hoài Bắc nói: “Có lẽ lão đại sẽ có cách” “Chặn đối phương lại trước đã.” Hạ Lăng đưa máy tính cho Hạ Đình, trực tiếp đi lên du thuyền.
“Hạ Lăng, chú đi với cháu” Vạn Hoài Bắc cũng lên du thuyền: “Hạ Bảo là do chú để lạc, chú phải có trách. nhiệm đưa thằng bé về. Cho dù có thật sự là do tổ chức Thiên Dạ gây ra, chú cũng nhất định sẽ đưa em trai cháu trở về."
“Em trai nhất định không sao đâu” Hạ Lăng kiên định nhìn lên mặt biển.
Vạn Hoài Bắc dặn dò Hạ Đình Hạ Vân: "Các cậu báo tin cho lão đại, tôi và Hạ Lăng đuổi theo bọn chúng trước đây."
Sau khi dặn dò xong, Vạn Hoài Bắc khởi động du thuyền rồi đuổi theo ra ngoài. Hạ Đình Hạ Vân cũng ngay lập tức gọi điện cho Lục Đồng Quân để báo cáo chuyện xảy ra ở bến tàu. Căn nhà cũ nhà họ Lục.
Sau khi Lục Đồng Quân biết được chuyện, anh bỗng bật dậy khỏi sô pha, vẻ mặt nghiêm trọng: "Lập tức hạ lệnh cho tất cả mọi người của Bóng Đêm ở thủ đô ra ngoài tìm kiếm cho tôi."