Mục lục
Lão Đại Phu Nhân Đuổi Tới Rồi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Hai chân Tô Lan Ninh mềm nhũn, trực tiếp ngồi bệt xuống mặt đất, sợ hãi đến nỗi không nói được lời nào.

Tô Lan Huyên đi đến trước mặt Tô Lan Ninh, từ trêи cao nhìn xuống nói: “Ân oán giữa hai chúng ta cũng nên chấm dứt đi”

“Chị, chị, em sai rồi” Tô Lan Ninh bị sợ hãi đến ngốc luôn, vội vàng tiến lên giữ lấy một chân Tô Lan Huyên nói: “Đều là tại Trần Long nảy lòng tham, không có liên quan gì tới em, em chỉ có lòng tốt mang người đến cho chị thôi”.

“Lòng tốt?” Tô Lan Huyện cười lạnh lùng: “Lòng tốt của cô chính là muốn bị kịch năm năm trước lặp lại một lần nữa đúng không? Tô Lan Ninh, trước đây tôi vẫn luôn nghĩ chuyện giữa hai chúng ta nên chấm dứt thế nào, hôm nay cô đã nói cho tôi biết tôi nên làm thế nào rồi.”

"Chị, tất cả đều là hiểu lầm. Giữa chúng ta quả thật là có mâu thuẫn, nhưng có chị em nhà nào không mâu thuẫn với nhau đâu.” Tô Lan Ninh run rẩy, cũng không dám nhìn đến vết máu trêи người Trần Long.

Tô Lan Huyên cười nhạo một tiếng: “Hiểu lầm? Nhưng Trần Long đã khai rõ ràng từng câu từng chữ năm năm trước cô hãm hại tôi như thế nào rồi”

“Đó tất cả đều là tại chính Trần Long nổi lòng tham, em không có bảo anh ta làm như thế, em biết năm đó quả thật chị đã bị tổn thương, nhưng đó không phải chú ý của em”

Tô Lan Ninh rũ bỏ toàn bộ trách nhiệm: "Chị, đó đều là chuyện cũ của năm năm trước rồi, chị tha thứ cho em đi, sau này em sẽ không dám làm thế nữa, chúng ta chính là chị em mà.”

"Tô Lan Ninh, cô cảm thấy tôi sẽ tha thứ cho cô sao?” Tô Lan Huyên nâng cằm Tô Lan Ninh lên: "Tôi biết trong lòng cô rất oán hận tôi, thậm chí còn hận không thể giết chết tôi, nếu như hôm nay tôi buông tha cho cô, làm sao tôi đối mặt với chính mình được chứ?”

“Tô Lan Huyên, chị nhất định phải xé rách mặt vậy sao? Phải tuyệt tình đến thế ư?” Tô Lan Ninh nhìn Tô Lan Huyên, sâu thẳm trong đáy mặt là sự căm ghét nồng đậm.

“Không phải chúng ta đã sớm xé rách mặt nhau rồi ư?" Tô Lan Huyên cười lạnh lùng: “Tôi đã chờ ngày này lâu lắm rồi”

“Tô Lan Huyên, chị đừng động đến tôi, không phải chị muốn biết tung tích của đứa nhỏ sao, nếu cứ tiếp tục làm to chuyện lên cũng không có lợi ích gì cho chị cả. Giết địch một nghìn nhưng bản thân lại tổn hại tám trăm, chuyện ngu ngốc như vậy chắc chị sẽ không làm đầu nhỉ”.

“Hôm nay tôi dám động đến cô chính là đã chuẩn bị đón nhận mọi hậu quả rồi” Tô Lan Huyên cong khóe môi cười rét lạnh: “Chính cô cũng không biết chính xác tung tích của đứa nhỏ mà có đúng không?”

Tô Lan Ninh quả thật không biết, ngay đến cả Tần Huệ Mẫn cũng không biết.

“Đưa người đến cục cảnh sát” Tô Lan Huyên lạnh giọng ra lệnh cho bốn người vệ sĩ, sau đó nhìn về phía Tô Lan Ninh: “Luật sư của tôi đã tư vấn rồi, ít nhất cô cũng phải ở trong tù ba đến năm năm. Không phải có nói cô biết lỗi rồi sao? Vậy thì vào tù kiểm điểm sai lầm đi”



Trước khi bữa tiệc nhận người thân được tổ chức, cô đã muốn bỏ qua cho Tô Lan Ninh một lần, nhưng lần này cô ta lại muốn hại có một lần nữa, làm sao cô có thể cho qua được.

Cô cũng không phải là thánh mẫu. “Không, không” Tô Lan Ninh gào khóc: “Tô Lan Huyên, tôi chính là con gái của Chu Đức Độ, chị dám đưa tôi đến cục cảnh sát, đắc tội với nhà họ Chu, chị có gánh nổi hậu quả không? Chị thật sự nghĩ Lý Kính Hòa sẽ làm chỗ dựa cho chị sao? Chị là cái thá gì để Lý Kính Hòa vì chị mà đắc tội nhà họ Chu chứ?”

“Vậy cứ thử xem” Vẻ mặt của Tô Lan Huyên vô cùng giá lạnh, giọng nói lại thản nhiên không có chút gì gọi là lo sợ.

Thấy phản ứng của Tô Lan Huyên bình thản như vậy, ngược lại Tô Lan Ninh lại luống cuống: “Chị đã sớm biết tôi là con gái của Chu Đức Độ rồi sao?”

“Cô nghĩ mọi người đều là kẻ ngốc hay sao?” Tô Lan Huyên cười lạnh: “Tô Lan Ninh, tôi thật sự muốn nhìn xem cá đã chết có thể phá được lưới hay không. Để xem Chu Đức Độ có thể làm gì cho loại con gái khốn nạn như cô”.

Tô Lan Ninh điên cuồng lên: “Cô là kẻ điên, đến lúc đó tất cả mọi người đều sẽ biết năm năm trước cô bị xâm hại, khi đó tình cảnh của cô có thể đi đến đâu chứ? Hình ảnh trong bữa tiệc nhận người thân sẽ sụp đổ, nói không chừng Lý Kính Hòa sẽ bỏ rơi chị, chị làm như vậy sẽ còn mặt mũi gì nữa”

Tô Lan Huyên đây chính là ngọc nát đá cũng tan.

“Mặt mũi gì?” Tô Lan Huyện cười khẩy một tiếng: "Tô Lan Ninh, khi một người bị áp bức đến bước đường cùng, khi cô ấy đánh trả lại hậu quả ra sao cô không thể tưởng tượng được đâu. Đối với người làm tổn thương tôi, tôi tuyệt đối không dễ dàng bỏ qua đầu, tôi chính là muốn cô bị trừng phạt, tự cô phải trả giá cho những gì cô đã làm”.

Tô Lan Ninh ngây ngốc cả người.

“Buông tôi ra” Tô Lan Ninh giãy giụa, tay bị còng lại khiến cô ta có giấy giụa cũng vô ích, trong lòng cô ta sợ hãi hét to lên một câu: "Cha mẹ tôi sẽ không bỏ qua cho chị đâu”

“A, suýt chút nữa tôi quên mất, Tần Huệ Mẫn cũng là một trong những kẻ đồng lõa năm đó" Tô Lan Huyên lấy điện thoại di động ra đưa cho Tô Lan Ninh: “Gọi điện thoại cho mẹ cô đi”

Tô Lan Ninh ngẩn ra, hoàn toàn không hiểu Tô Lan Huyên muốn làm gì.

Nhưng cô ta cũng không có nghĩ nhiều như vậy, cô ta nhanh chóng cướp lấy điện thoại rồi nhấn số gọi cho Tần Huệ Mẫn: “Mẹ, cứu con, Tô Lan Huyên muốn làm hại con, mẹ..”

Tô Lan Huyện đoạt lại chiếc điện thoại, nói vào micro: “Tần Huệ Mẫn, hai mẹ con bà nên trả lại những gì đã nợ cho tôi đi"

Vẻ mặt của Tần Huệ Mẫn phía bên kia ʍôиɠ lung, nhưng bà ta đã nghe rõ âm thanh hoảng sợ và nghẹn ngào của Tô Lan Ninh ở đầu dây bên kia.

“Tô Lan Huyên, cô đã làm gì với Lan Ninh? Nếu cô dám làm thương hại đến nó. Tút tút tút." Tô Lan Huyên trực tiếp ngắt máy. Nếu đã chơi thì phải chơi lớn. “Mang đi.” Tô Lan Huyên hạ giọng phân phó, cũng không muốn nói thêm những lời vô nghĩa nào nữa.



Tô Lan Ninh bị đưa lên xe, Trần Long cũng bị đưa lên xe. Nhìn thấy bên dưới cơ thể của Trần Long toàn là máu, Tô Lan Ninh sợ đến mức hét lên chói tai, chỉ dám co rúm lại vào một góc của xe.

Tô Lan Ninh gào qua cửa kính xe: “Tô Lan Huyên, chị chính là kẻ điên, nhà họ Chu sẽ không bỏ qua cho chị đâu, chỉ cần Chu Đức Độ ra mặt, bọn họ dám mang tôi nhốt vào sẽ phải nhanh chóng thả tôi ra thôi”

Tô Lan Huyên đứng bên ngoài xe lạnh lùng nhìn Tô Lan Ninh. Xe khởi động đi thẳng về phía cục cảnh sát.

Tô Lan Huyên thở phào một hơi, sau đó người vệ sĩ bên cạnh quay ra nói với cô: “Cô Tô, chúng tôi đưa cô về trước.”

Tô Lan Huyên đầu tiên là gọi điện thoại cho Lý Kính Hòa: “Cha nuôi, cảm ơn cha”

“Lan Huyên cần giúp gì con cứ nói nhé” Lý Kính Hòa không biết Tô Lan Huyên cảm ơn vì chuyện gì nhưng ông có thể nhận thấy Tô Lan Huyên đang gặp khó khăn.

“Vâng.” Tô Lan Huyên đáp lại, sau đó ngắt điện thoại.

Nhà họ Tô.

Cuộc điện thoại của Tô Lan Ninh đã phá vỡ sự yên tĩnh của nhà họ Tô.

Tần Huệ Mẫn vội vàng đi xuống lầu, vừa hay gặp được Tô Khánh Thành mới từ bên ngoài trở về.

“Tô Lan Huyên muốn hại Lan Ninh, vừa rồi Lan Ninh gọi điện thoại về đã xảy ra chuyện rồi. Ông chạy đi hỏi xem Tô Lan Huyên hiện giờ đang ở đâu. Nếu cô ta dám động đến Lan Ninh, tôi sẽ không để cô ta được yên đâu.”

Tô Khánh Thành nghe thấy Tô Lan Ninh xảy ra chuyện chưa kịp phản ứng gì, ngược lại giận dữ hung hăng tát Tần Huệ Mẫn một cái: "Tiện nhân”

Trước đây Tô Lan Huyên nói thân thế của Tô Lan Ninh có vấn đề, sau đó ông ta đã bí mật đi tìm chứng cứ.

Tô Lan Ninh căn bản không phải là con gái của ông ta. Lão Đại Phu Nhân Đuổi Tới Rồi - Chương 77: Chơi lớn một lần, ngọc nát đá tan

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK