Trên người Lan Huyên đầy mùi rượu, hai tay của cô không an phận mà sờ mó người Lục Đồng Quân.
Khuôn mặt Lục Đồng Quân đen kịt, nghe nói buổi chiều Lan Huyên đã đi uống rượu, ngay lập tức anh chạy đến đây.
“Sao lại uống nhiều như vậy?” Lục Đồng Quân cau mày.
“Vì vui vẻ đó” Lan Huyên mỉm cười lay động lòng người: “Anh trai nhỏ, làn da của anh thật là nhẫn nhụi nha, sờ vào thật là thích.
Anh nói xem, dùng bao nhiêu tiền thì anh mới bằng lòng đi theo tôi đêm nay”
“Về nhà”
Lục Đồng Quân trực tiếp ôm ngang người Lan Huyên.
“Này! Anh đang làm gì vậy, giá cả còn chưa thảo luận xong nữa mà.
Đôi mắt của Lan Huyên híp lại, say khướt và không có chút sức lực nào, đầu óc choáng váng.
Rượu vang trắng thực sự quá mạnh.
“Không cần tiền” Lục Đồng Quân tức giận đáp lại lời cô.
Lan Huyên cười cọt: “Tôi hiểu rồi, anh muốn cho tôi kiểm tra hàng hóa trước, sau đó bắt chẹt tôi đúng không? Tôi mới không ngu ngốc như thế, thả tôi xuống, tôi sẽ tự đi”
Lan Huyên giấy giụa đòi xuống, Lục Đồng Quân sợ mình làm cô bị thương nên anh không dám giữ lại, đành phải buông tay ra và đỡ lấy cô.
Lan Huyên lắc lắc đầu: “Sao rượu này lại mạnh như vậy chứ, đau đầu quá”
“Trở về nhà anh sẽ cho em uống nước mật ong” Lục Đồng Quân bất lực thở dài, giọng điệu nhẹ nhàng nói: “Chúng ta về đi”
Người phụ nữ này khi bình thường hay say rượu đều có dáng vẻ y như nhau.
Lục Đồng Quân dìu Lan Huyên đi ra, một người phụ nữ mặc quần jean áo trắng đứng ở cửa, dáng vẻ xinh xắn.
Cô ta thấy Lục Đồng Quân đi ra, mừng rỡ đi lên: “Đồng Quân”
“Nhã Viên, cô đi mở cửa xe đi” Lục Đồng Quân nói.
Tân Nhã Viên nhìn Lan Huyên đang dựa trong lòng Lục Đồng Quân, cô ta không nói gì, nghe lời đi mở cửa xe.
“Tôi không muốn lên xe, tôi vẫn muốn uống.”
Lan Huyên đẩy Lục Đồng Quân ra, đôi mắt cô bất ngờ nhìn chằm chằm vào Tân Nhã Viên và cảm thấy rất quen thuộc.
“Có phải tôi đã gặp qua cô ở đâu rồi không?” Lan Huyên loạng choạng nâng tay lên giữ nửa mặt của Tân Nhã Viên, cô càng nhìn càng thấy quen thuộc, nghỉ ngờ nói: “Thực sự rất quen mắt, gặp qua ở đâu được nhị, tại sao lại không nghĩ ra?”
Trong lòng Tân Nhã Viên căng thẳng, nghiêng khuôn mặt đi và giơ tay lên che lại, không để Lan Huyên nhìn thấy.
€ô ta sợ rằng Lan Huyên phát hiện ra điều gì đó.
Tân Nhã Viên đi đến bên cạnh Lục Đồng Quân, giọng điệu mềm mỏng hỏi: “Đồng Quân, đây là bạn gái mới của anh à?”
Lục Đồng Quân trầm thấp nói: “Vợ sắp cưới của tôi.”
Thân phận vợ sắp cưới chính đáng hơn nhiều so với hai từ bạn gái.
Chính miệng ông cụ Lục đã tuyên bố rằng việc cưới xin của hai người sẽ được công bố sớm.
Nếu không phải Trần Hương Thủy nhập.
viện, ngày kết hôn của hai người chắc hản cũng đã được sắp xếp rồi.
Ánh mắt Tân Nhã Viên ảm đạm, lúng túng nói: “Anh có vợ sắp cưới rồi”
€ô ta nói rất nhẹ nhàng, không có sự hờn tủi trong giọng nói, cũng không có sự tức giận, lắng nghe tai, chỉ có sự ảm đạm vô tận.
Lục Đồng Quân cũng không hản là đầu gõ, tự nhiên anh có thể nghe ra ẩn ý trong đó, anh nói: “Nhã Viên, em có thể an toàn, còn sống sót trở về, tôi thật sự rất vui mừng.
Về sau nhà họ Lục chính là nhà của em, tôi sẽ đối xử với em như một người em gái ruột, Lan Huyên sẽ là chị dâu của em, cô ấy cũng sẽ đối xử em như em gái ruột”
Lục Đồng Quân nói trước mọi việc, anh không dây dưa cũng như không cho người khác hy vọng.
Anh đã có Lan Huyên, anh cần giữ một khoảng cách nhất định với những người phụ nữ khác, đây là trách nhiệm của anh đối với Lan Huyên.
Lúc trước anh nói ngoài miệng rằng để Lan Huyên đi giải quyết tình địch, nhưng thực tế làm sao anh có thể để cho bất kỳ hoa đào thối nào đó đến trước mặt Lan Huyên được, anh sẽ không để cho Lan Huyên cảm thấy không vui.
Tân Nhã Viên có ơn với Lục Đồng Quân và hai người đã từng thiếu chút nữa là có thể bên nhau.
Anh không thể xử lý Tân Nhã Viên giống như Hồ Như Quỳnh được.
Nhưng Lục Đồng Quân có nguyên tắc riêng của mình, người khiến Lan Huyên không vui, vậy thì anh sẽ không giữ lại.
Dù lời nói đã rất rõ ràng nhưng Tân Nhã Viên lại làm như không hiểu.
“Em biết, lần này em quay lại, cũng chỉ là muốn nhìn anh một chút thôi” Tân Nhã Viên cười yếu ớt nói: “Chỉ cần là người mà anh thích, em cũng sẽ thích”
“Ừ” Lục Uyên Dung nhíu mày.
Cùng lúc này, tại một tòa nhà cao đối diện.
Lâu Yến Vy và bạn đồng hành Bạch Hồng Hoa đã tìm kiếm được vị trí phục kích tốt nhất, súng ngắm đã được chuẩn bị xong xuôi và họng súng nhắm ngay vào đầu của Lục Đồng Quân.
Lan Huyên say khướt, chôn vùi mặt vào ngực Lục Đồng Quân, Lâu Yến Vy nhìn vào kính viễn vọng nhưng không nhìn thấy rõ là ai.
“Cậu Lục này thật đúng là có diễm phúc, trái ôm phải ấp, thật là…”
Vì khoảng cách có chút xa, để đảm bảo rằng không có mất mát, Lâu Yến Vy tính toán lực cản của gió, chờ đợi cơ hội.
Bạch Hồng Hoa mắng chửi: “Tên đàn ông cặn bã”
Bạch Hồng Hoa lộ ra khuôn mặt búp bê, thoạt nhìn trông giống như một loli, nhưng khí thế trên người cô ta thì không quá thân thiện, vẻ mặt rất lạnh lùng, như thể một tảng băng di động.
Bạch Hồng Hoa lấy kính viễn vọng ra quan sát: “Bọn họ sắp đi rồi”
“Ok!” Lâu Yến Vy bắt đầu hành động, vô cùng hiên ngang ngắm súng: “Hãy nhìn xem bà đây nổ tung đầu anh ta như nào”
Lục Đồng Quân dìu Lan Huyên lên xe, đột nhiên, một ánh sáng trắng chói mắt hiện lên, xuất phát từ sự nhạy bén do hàng năm bị ám sát, Lục Đồng Quân nhanh chóng ôm Lan Huyên né tránh.
Cùng lúc đó, Tân Nhã Viên hoảng loạn hét lên: “Cẩn thận”
Lục Đồng Quân vừa mới né tránh, một viên đạn xuyên qua không trung lao đến, bản thẳng vào cột đèn.
“Phản ứng thực sự rất nhanh” Lâu Yến Vy kinh ngạc: “Nếu không.
phải bị ám sát hàng trăm nghìn lần, hoàn toàn không thể có năng lực.
phản ứng nhanh như này”
Đây là lần đầu tiên cô ta thất thủ.
Bạch Hồng Hoa cũng kinh ngạc: “Không thể nào”
“Hồng Hoa, cậu điều tra thân phận của tên Lục Đồng Quân này chưa rõ ràng, đây đâu giống phản ứng của một tên cậu ấm nhà giàu”
Bạch Hồng Hoa: “Xin lỗi, tớ sẽ điều tra lại”
Lục Đồng Quân đỡ lấy Lan Huyên, ánh mắt lạnh lẽo nhìn về phía tòa nhà cao ốc đối diện, anh lớn tiếng nói với ám vệ đang trong góc khuất: “Tòa nhà đối diện, sống phải thấy người, chết phải thấy xác”
“Vâng”
Ngay lập tức ám vệ xuất phát đi bắt người.
Tân Nhã Viên sợ hãi nói: “Đồng Quân, anh có ổn không?”
“Không có việc gì.”
Đôi mắt sâu thẳm của Lục Đồng Quân liếc qua Tân Nhã Viên một cái.
Vừa rồi, Tân Nhã Viên cũng phát hiện ra nguy hiểm cùng một lúc với anh.
Đây không phải là điều mà người bình thường có thể làm.
Tân Nhã Viên vỗ vỗ ngực, hoảng tới mức mặt mày trắng bệch: “Làm em sợ muốn chết.
Đồng Quân, có chuyện gì vậy, lúc nãy có ai đó muốn giết anh? Có phải là những người năm đó không? Em rất sợ”
“Có lẽ không phải” Lục Đồng Quân đặt Lan Huyên đang ngủ say vì rượu vào trong xe: “Nhã Viên, em lại đây chăm sóc Lan Huyên”
“Vâng”
Tân Nhã Viên ngồi xuống và để Lan Huyên tựa vào vai cô ta, sau đó lại cẩn thận sửa soạn lại tóc tai cho Lan Huyên.
Lục Đồng Quân khởi động xe, lái thẳng đến biệt thự Nam Sơn.
Ngôi nhà cũ nhà họ Lục không an toàn như biệt thự Nam Sơn.
Tân Nhã Viên nhìn vào Lan Huyên, ở sâu trong con ngươi của cô ta che giấu một nỗi ghen tị vô cùng.
Lúc Lục Đồng Quân đang ở trong tình trạng vô cùng nguy hiểm, anh vân không bỏ quên Lan Huyên, vẫn luôn bảo vệ cô.
Nhìn vào khuôn mặt của Lan Huyên, cô ta thực sự rất muốn, rất muốn giết chết Lan Huyên.
Khi đến đoạn đường cần rẽ ngoặt, tốc độ lái xe của Lục Đồng Quân quá nhanh, dạ dày của Lan Huyên giống như sông cuộn biển gầm, không có dự báo trước, Lan Huyên nghiêng người trực tiếp nôn đầy lên người Tân Nhã Viên.
“OelOet”
Tân Nhã Viên: “..”
Sự dịu dàng mà Tân Nhã Viên tốn công xây dựng thiếu chút nữa bị phá hỏng.
Mùi thối đập thẳng vào mặt, Tân Nhã Viên cố gắng nín thở, rõ ràng cô ta vô cùng chán ghét nhưng vẫn rất thành công trong việc giả vờ, cô ta lấy khăn tay cẩn thận lau miệng cho Lan Huyên.
“Đồng Quân, hay là anh dừng lại ở ven đường một chút, cô Tô có vẻ rất khó chịu”
Nhã Viên ở phía sau, ngay lập tức nụ cười tắt ngúm.
Trong màn đêm, Tân Nhã Viên mặc một chiếc áo sơ mi đơn giản, thoạt nhìn trông rất vô hại nhưng cặp mắt kia lại giống cặp mắt của một con rắn, lãnh lẽo khiến người ta lạnh cả người..
Danh Sách Chương: