Mục lục
Lão Đại Phu Nhân Đuổi Tới Rồi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Đột nhiên.

Chợt Lãnh Phú Cường như bừng tỉnh đại ngộ, ánh mắt lướt qua Vạn Hoài Bắc: “Lâu Yến Vy hiểu lầm rằng tớ thích đàn ông.

Việc này là do cậu ma xui quỷ khiến phải không?”
Lãnh Phú Cường nhớ có một lần anh ta đưa Lâu Yến Vy đến hiện trường để điều tra một vụ án, cũng chính lúc đó Vạn Hoài Bắc đã dây dưa không dứt với anh ta.

Và sau đó Lâu Yến Vy thường nói những điều khiến anh ta không hiểu, bây giờ thì anh ta đã hiểu.


Sau lần đó, Vạn Hoài Bắc luôn đến tổng cục tặng đồ ăn thức uống và tỏ vẻ quan tâm chăm sóc anh ta.

Hai người đàn ông có những hành động như vậy mà không khiến cho người khác hiểu lâm mới lạ đó.

Vạn Hoài Bắc tức giận sờ cái mũi của mình và nói: “Lão Lãnh, tớ tuyệt đối không có ý hãm hại cậu chuyện này đâu.

Đó thực sự là do đầu óc của Lâu Yến Vy tự suy nghĩ bậy bạ mà thôi.

Tớ đã giải thích nhưng cô ấy không tin”
Lãnh Phú Cường nghiêm mặt lạnh lùng rồi lại uống liên tiếp thêm mấy chén nữa: “Ngày cậu đi ở rể, tớ sẽ đến uống rượu mừng”
“Không thành vấn đề”
Vạn Hoài Bắc mỉm cười, giống như một vị công tử đẹp trai bước ra từ bức tranh cổ kính, rót rượu cho Lãnh Phú Cường: “Người anh em, tớ kính cậu một ly trước.”.

Chuyên trang đọc truyện ( TRUмtгцу en.

o rg )
Sau khi uống ly rượu đó, Lãnh Phú Cường hỏi: “Tớ có thể thấy trước đây cậu đối với Lâu Yến Vy không hề có ý gì cả.

Cậu quan tâm đến cô ấy từ khi nào vậy?”
“Từ khi nào à?”

Vạn Hoài Bắc lẩm bẩm lại câu hỏi này rồi anh ta nhớ tới từ lúc hai người mới quen biết nhau cho đến bây giờ, những lúc bọn họ gặp nhau đều là cãi nhau âmĩ và người bị thương luôn là anh ta.

Khi Lưu Quân Đạt dẫn người vây đánh bọn họ, rõ ràng là Lâu Yến Vy có cơ hội chạy trốn nhưng cô lại không đi.

Có lẽ, chính là lúc đó anh ta đã rơi vào lưới tình rồi.

“Cô ấy ngang ngược, giống như ánh mặt trời cuồn cuộn nóng bỏng.

Cô ấy đi đến đâu cũng chói chang đến lóa mắt, khiến cho người †a cảm thấy tràn trề sức sống”
Nói xong, Vạn Hoài Bắc đi khỏi đó.

Những gì hai người nói trong đêm nay cũng sẽ trở thành bí mật của hai anh em, không có người thứ ba biết được.

Vạn Hoài Bắc quay lại xe và thấy Lâu Yến Vy đã biến mất, trên xe chỉ còn lại một chiếc còng tay trống trơn.

Đúng thật là một chiếc còng tay không thể giữ được Lâu Yến Vy.

Vạn Hoài Bắc cũng không có vẻ gì là kinh ngạc, anh ta lấy lại chiếc còng và khóe miệng hơi nhếch lên.

Kết thúc công việc và về nhà ngủ.


Nhà cũ của họ Lục.

Lâu Yến Vy lẻn vào trong phòng không qua cửa trước mà là trèo vào qua đường cửa sổ.

Chân của Lâu Yến Vy vừa chạm đất thì có tiếng cạch cạch, là tiếng mở chốt cửa phòng.

Căn phòng sáng trưng.

Bạch Hồng Hoa mặc đồ ngủ, đang ngồi ở trên ghế sô pha uống trà: “Chịu về nhà rồi à?”
Điệu bộ đó chẳng khác nào cha mẹ bắt được đứa con đi đêm rồi trốn về nhà vậy.

“Hồng Hoa” Lâu Yến Vy nở nụ cười tươi rói rồi lên giọng ninh nọt nói: “Cậu vẫn chưa ngủ à”
“Tớ sợ hai chiếc thuyền của cậu bị lật, cho nên tớ cố ý ở đây đợi”
Bạch Hồng Hoa hỏi: “Hẹn hò xong rồi à?”.


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK