Sao Tân Huệ Mẫn có thể ngờ được Hạ Bảo vẫn có thể bình yên vô sự còn sống chứ.
Bây giờ bà ta có kiên quyết không thừa nhận cũng không có khả năng nữa rồi.
Nhìn thấy Tần Huệ Mẫn, trái tim đầy thù hận của Lan Huyên cũng bị kϊƈɦ động, vừa rồi Hạ Bảo suýt chút nữa đã bị hại chết.
"Tần Huệ Mẫn, bà thực sự không phải con người nữa rồi" Lan Huyên tức giận, trực tiếp đạp một đạp.
Đã rất lâu cô chưa động thủ, lần trước động thủ là lúc đánh Lý Thái.
Một đạp này vẫn chưa hết giận, Lan Huyên lại đạp thêm mấy đạp nữa.
"Ôi. A, con khốn, mày dám đánh tạo" Tần Huệ Mẫn gào lên: "Mày và thằng nhóc con kia, cùng cha mày đều là đồ lòng dạ ác độc"
Hạ Bảo chống hông hừ nói: "Người phụ nữ xấu xa, đáng đánh"
Không ai ngăn cản Lan Huyên, đều chờ Lan Huyên trút giận.
Lan Huyên trút giận xong, Hạ Lăng cũng đạp một đạp: "Dám bắt nạt em trai tôi, đi chết đi."
Hạ Lăng đánh, Hạ Bảo cũng chạy lên vỗ đầu Tần Huệ Mẫn một cái, sau đó lại đứng về bên cạnh Lan Huyên: "Mụ phù thủy"
Hạ Bảo Hạ Lăng một trái một phải đứng bên cạnh Lan Huyên, nhỏ hung dữ đáng yêu, lớn cũng mang dáng vẻ vô cùng hung dữ.
Lục Đồng Quân nhìn tổ hợp ba người này, ánh mắt lạnh như băng trong nháy mắt cũng trở nên dịu dàng.
Anh giống như thấy được nhiều năm sau, nếu anh và Lan Huyên cũng sinh hai đứa bé, hình. ảnh bọn nhỏ đứng bên cạnh Lan Huyên cũng như vậy.
Bọn nhỏ hộ giá hộ tống cho Lan Huyên, ba mẹ con nhất trí cùng đi đến trạm kia là một phong cảnh tuyệt đẹp...
Ba me con...
Trong lòng Lục Đồng Quân đột nhiên lộp bộp một chút, từ góc độ của anh nhìn sang, ba người thật sự giống như mẹ con ruột.
Tần Huệ Mẫn muốn trả đũa, nhưng thấy nhiều người đứng trêи du thuyền như vậy, bà ta cũng không dám phản kháng.
Trước khi Tần Huệ Mẫn lên du thuyền, Lục Đồng Quân đã đeo mặt nạ, Hạ Đình Hạ Vân cũng đeo nên bà ta hoàn toàn không nhận ra.
Vạn Hoài Bắc đứng ra: "Tần Huệ Mẫn, bà bắt cóc bé Bảo, còn ném người xuống biển, âm mưu giết người, chỉ với hai điểm này đã đủ để bà nghỉ ngơi hai mươi năm trong tù rồi."
Vừa nghe phải ngồi tù, Tần Huệ Mẫn cuống cuồng, vội vàng cầu xin tha thứ: "Không, đừng đưa tôi đến đồn cảnh sát, tôi không bắt cóc đứa bé này, đều là hiểu lầm thôi. Lan Huyên, tôi cho rằng đứa bé này bị lạc, lo thằng bé bị người ta bắt cóc nên mới ôm lên du thuyền, định buổi tối đưa về cho cô."
Thật đúng là một người khéo miệng, có khả năng ăn nói.
"Đưa về cho tôi? Tôi mà đến chậm một chút thì bé Bảo đã mất mạng rồi."
"Đây quả thực là oan uổng mà, tôi đầu biết đứa bé này ham chơi như vậy, nó bị rơi xuống nước, vừa rồi tôi đã rất sợ nên không dám nói thật, tôi tuyệt đối không có ý định hai đứa bé này đầu" Tần Huệ Mẫn khóc lóc lăn lộn dưới đất, một mực nói bản thân bị oan, là hiểu lầm.
Kỹ năng diễn xuất của Tần Huệ Mẫn, Lan Huyên đã sớm được trải nghiệm.
Ở đây không có ai tin vào câu chuyện hoang đường của Tân Huệ Mẫn.
Lúc này Hạ Bảo đột nhiên nói: "Chị, vừa rồi còn một người phụ nữ xấu xa nữa, người phụ nữ kia là con gái của mụ phù thủy này."
Hạ Bảo không nhìn thấy mặt Tô Lan Ninh nhưng từ cuộc nói chuyện của hai người vừa rồi cậu bé cũng có thể đoán được là ai.
Lan Huyên vừa nghe còn có Tô Lan Ninh, vẻ mặt càng lạnh lùng hơn.
Tần Huệ Mẫn hoảng sợ giải thích: "Không, Lan Ninh không có ở đây, chỉ có một mình tôi, không tin các người tìm trêи du thuyền xem, vừa rồi chỉ có một mình tôi"
Trong du thuyền quả thật không còn ai, vừa rồi bọn họ cũng đã xem qua, nhưng so với Tần Huệ Mẫn thì lời của bé Bảo có thể đáng tin hơn.
Lan Huyên liếc nhìn Lục Đồng Quân: "Tô Lan Ninh biết bơi, bây giờ đến bến tàu, nói không chừng còn có thể chặn người lại"
Lục Đồng Quân liền dặn dò Hạ Vân: "Cậu dẫn theo hai người đến bến tàu đi."
"Vâng, lão đại" Hạ Vân dẫn theo hai người ngồi một chiếc du thuyền khác đến bến tàu.
Thấy vậy, Tần Huệ Mẫn hoàn toàn hoảng sợ.
"Lan Huyên, cô tha cho bọn tôi đi, bọn tôi cũng là do mù quáng thôi, thật đấy, tôi thật sự không muốn làm hại đứa bé này đâu, cô tha cho bọn tôi đi. Sau này bọn tôi sẽ không làm phiền cô nữa, tôi lạy cô đấy." Tần Huệ Mẫn vừa nói vừa lạy Lan Huyên.
Trong lòng Lan Huyên ít nhiều vẫn có chút rung động, nhưng Tần Huệ Mẫn và Tô Lan Ninh là người cô không thể tin được, cũng không có ý định bỏ qua cho.
Vừa nghĩ đến cảm giác sợ hãi khi thấy Hạ Bảo lơ lửng trôi trêи mặt biển, cô lại hận không ném được Tần Huệ Mẫn xuống biển.
Lan Huyên nghĩ liền làm vậy.
"Hạ Đình, ném người xuống, để bà ta cũng nếm thử mùi vị bị nước biển nhấn chìm một chút." Lan Huyên lại bổ sung: Đừng để làm chết người"
"Vâng." Hạ Đình liền kêu người: "Cầm một lưới đánh cá đến đây rồi cho người vào ném xuống biển."
"Không, không." Tần Huệ Mẫn kinh hãi giãy giụa: "Lan Huyên, tôi thật sự sai rồi, nghe nói vùng biển này có cá mập, tôi sẽ mất mạng đấy"
"Ô? Có cá mập sao?" Lan Huyên cong môi: "Vậy thì càng tốt, ném xuống."
Lục Đồng Quân hiểu tính Lan Huyên, dùng cách của một người để trị chính người đó, đây là tính cách của Lan Huyên.
Hạ Bảo cũng nói khẽ: "Dạy dỗ người xấu, ném xuống."
Tần Huệ Mẫn bị bỏ vào trong lưới, hoảng sợ túm lấy lưới, vội vàng kêu lên: "Lan Huyên, cô thả tôi ra, tôi biết tung tích con của cô, thật đấy, viện trưởng cô nhi viện đó đã lừa cô, con cô vốn không bị người ta nhận nuôi..."
"Ném xuống" Vạn Hoài Bắc giục Hạ Đình mau ra tay.
Lục Đồng Quân đang ở đây mà nói con Lan Huyện gì đó, đây không phải muốn khiến người ta ấm ức sao.
Lan Huyên cũng không tin Tần Huệ Mẫn, cô đã bị Tần Huệ Mẫn lừa gạt rất nhiều lần, cô không tin Tần Huệ Mẫn thực sự biết.
Tần Huệ Mẫn bị ném xuống biển, úm một tiếng, Tần Huệ Mẫn giãy giụa trong nước, thấy đã hết thời gian thì lại được kéo lên một chút, sau đó lại thả xuống.
Cứ như vậy, Tần Huệ Mẫn bị dìm đi dìm lại xuống biển, uống một bụng nước biển, giãy giụa qua lại bờ sinh tử.
Lúc này, trêи mặt biển thật sự đã có cá mập bơi tới, Tần Huệ Mẫn bị dọa cho sợ hãi kinh hoàng kêu lên: "Mau kéo tôi lên đi, Lan Huyên, đây không phải trò đùa đâu, mau lên"
Cá mập càng ngày càng gần, Tần Huệ Mẫn ở trong nước biển bị dọa cho sợ hãi liên tục thét chói tai. Ngũ quan cũng vì kinh hoàng mà đã trở nên vặn vẹo, cuối cùng lúc vớt lên thì người đã bị dọa sợ đến mức ngất đi.
Lan Huyên cũng không thông cảm cho Tần Huệ Mẫn chút nào, hai mẹ con này cố chấp không thay đổi, nhân từ với bọn họ chính là tàn nhẫn với bản thân.
Cô không phải phật, không tha thứ được.
Lục Đồng Quân hạ lệnh quay về bến tàu, Tô Lan Ninh rất vất vả mới bò được lên bờ thì lúc này cũng bị Hạ Vân đuổi kịp, dẫn mang về.
"Cho người đi thông báo cho nhà họ Sở, nhà họ Chu, tới biệt thự Nam Sơn đón người."
Một câu nói của Lục Đồng Quân khiến Tô Lan Ninh và Tân Huệ Mẫn tê liệt ngồi dưới đất, lần này thì hoàn toàn xong rồi.
Lúc Sở Lâm Minh nhận được thông báo do người của Lục Đồng Quân cử tới liền vô cùng tức giận: "Nhà cô ta thật bại lụi, chỉ phá hoại là giỏi"
Sắc mặt của Chu Đức Độ sau khi nhận được thông báo cũng không tốt hơn Sở Lâm Minh bao nhiêu.