Mục lục
Lão Đại Phu Nhân Đuổi Tới Rồi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Vạn Hoài Bắc ôm đầu nói: “Mẫu Dạ Xoa, sao cô lại không biết tốt xấu đã đánh người rồi vậy hả.

Rõ ràng là cô tự chui vào trong lòng của tôi khiến tôi đẩy thế nào cũng không đẩy ra được, lại còn khiến chân của tôi bị đè nặng tê hết rồi này.

Thế mà cô còn đánh người nữa là sao?”
Bất kể đúng hay sai, Lâu Yến Vy cứ trảm trước rồi mới tấu sau.

Khi nói đến việc đánh Vạn Hoài Bắc, Lâu Yến Vy cảm thấy rất thuận buồm xuôi gió.

Sau khi xả được con giận thì tâm trạng của Lâu Yến Vy tốt hơn rồi.

Cô ta đứng dậy hất mái tóc dài của mình rồi nói: “Tâm trạng tốt hơn rất nhiều rồi”
Mặt mũi của Vạn Hoài Bắc bầm dập: “..”
Vạn Hoài Bắc lẳng lặng đứng dậy, giơ ngón giữa về phía Lâu Yến Vy: “Mẫu Dạ Xoa, xem như cô lợi hại”
Lâu Yến Vy vỗ nhẹ hạt bụi trên tay, mỉm cười và bóp cằm Vạn Hoài Bắc rồi nói: “Tôi nhớ lúc trước anh đã nói bà đây
béo, còn nói dối tôi là tay chưa khỏi.

Đây là cái giá phải trả cho việc lừa dối tôi.

Nếu anh muốn sống những tháng ngày tốt đẹp thì sau này đối xử với tôi lễ phép một chút, khách sáo một chút.

Nếu không mỗi lần tâm trạng của tôi không tốt thì tôi sẽ đánh anh một lần”.

Tại sao Vạn Hoài Bắc lại thấy chuyện này có gì đó không đúng.


Anh ta cảm thấy trong lời nói này có hàm ý khác nhưng lại không thể nhận ra không đúng ở chỗ nào.

“Đàn ông tốt không đấu với phụ nữ” Vạn Hoài Bắc lẩm bẩm sờ sờ mặt của anh ta: “Còn có lần sau sao, đợi ra khỏi nơi này tôi sẽ trốn xa cô ra.

Mẫu Dạ Xoa, cô đừng hòng tìm được tôi nữa.

Tôi sẽ quay về hòn đảo của Bóng Đêm, lúc đó tôi xem cô làm thế nào để tìm được tôi đây:
Nói xong, bỗng nhiên Vạn Hoài Bắc chợt nghĩ ra là không hợp lý ở điểm nào rồi.

Vấn đề nằm ở từ “sau này”.

Anh ta và Lâu Yến Vy còn có sau này sao? Vạn Hoài Bắc rùng mình, điều này quả là quá đáng sợ mà.

Ngay khi anh ta vừa nói xong thì khuôn mặt của Lâu Yến Vy đã phóng đại vô hạn trước mặt anh ta.

Lâu Yến Vy ngồi xổm trước mặt anh ta, nghiêng mặt về phía anh ta, ngoài cười nhưng trong không cười: “Xem ra vừa rồi tôi xuống tay vẫn còn hơi nhẹ thì phải?
Lâu Yến Vy vung tay lên làm thành quả đấm, Vạn Hoài Bắc nhanh chóng nói: “Tiên nữ, tiên nữ.

Miệng của tôi để tiện nên mới nói lung tung.

Nếu như cô đánh tiếp thì khuôn mặt này sẽ thật sự hỏng mất”.

“Lần này tôi sẽ không đánh vào mặt nữa” Lâu Yến Vy cười tủm tỉm.

Vạn Hoài Bắc cười nhưng trong lòng lại sợ hãi, Lâu Yến Vy đang chuẩn bị ra tay thì bên ngoài có người tới.

Lưu Quân Đạt đi vào cùng với hai người của mình và đứng dưới lồng sắt..

Lồng sắt này được treo lơ lửng để làm tăng độ khó cho việc chạy thoát của hai người.

Lâu Yến Vy nắm tay lại, nhìn chằm chằm Lưu Quân Đạt phía dưới: “Nói đi, bắt bà đây đến nơi này làm cái gì?”
Lưu Quân Đạt đang hút xì gà, khi cười lộ ra hai hàng răng ố vàng, thật là kinh tởm.

“Lâu Yến Vy, chúng tôi đã đề nghị hợp tác với cô vài lần nhưng đều bị cô từ chối.

Lần này cũng là bất đắc dĩ mà thôi.

Chúng tôi mời cô theo cách này là muốn cô nhận một đơn hàng thôi.

Rất đơn giản, chỉ cần có đồng ý thì chúng tôi sẽ lập tức thả người”
“Được, đồng ý”.

Lời hứa thật sảng khoái và thậm chí còn không cân nhắc gì cả.

Lưu Quân Đạt cũng tỏ vẻ sửng sốt: “Cô đồng ý sao?” Vạn Hoài Bắc hỏi: “Bọn họ kêu cô làm cái gì vậy?” “Không biết”.

Vạn Hoài Bắc không nói nên lời: “Không biết mà sao cô đã đồng ý một cách dễ dàng như vậy hả?”

“Ra ngoài trước rồi hãy nói sau, không cần phải nghĩ nhiều như vậy đâu.

Sau khi bà đây đi ra ngoài thì sẽ đổi ý, lúc đó xem bọn họ còn có thể làm gì tôi?” Lâu Yến Vy liếc nhìn anh ta: “Hay là để anh ở lại đây, một mình tôi đi ra ngoài nha?”
Lưu Quân Đạt nghe cuộc nói chuyện giữa hai người thì suýt nữa nôn ra máu.

Có thể đừng kiêu ngạo như vậy được không?
Bày trò chạy trốn trước mặt ông ta, chẳng lẽ ông ta không cần thể diện nữa hay sao?
“Lâu Yến Vy, tôi biết cô rất bướng bỉnh khó chiều.

Nếu có không đồng ý thì đúng là tôi không thể làm gì được cô, nhưng cô cũng vĩnh viễn sẽ không bao giờ ra khỏi nơi này được”
“Ông định nuôi tôi đến già sao? Nếu vậy thì lời quá rồi còn gì, nhưng nơi này hơi cứng.

Ông hãy tìm cho tôi một căn phòng mềm mại và êm ái, rồi tìm một vài người đàn ông trẻ trung và khỏe mạnh.

Ông hiểu mà” Lâu Yến Vy nháy mắt với Lưu Quân Đạt và mỉm cười đầy ma mị: “Ông cũng không tệ lắm.

Ông hãy hầu hạ cho tôi thật tốt, nếu tôi thấy tâm trạng mình vui thì nói không chừng sẽ thay ông hành sự”.

Lưu Quân Đạt đã sống qua nửa đời người, thế mà lại bị một người phụ nữ gạ gẫm nên sắc mặt ông ta xanh mét vì tức giận.

“Người phụ nữ này, sao cô không biết xấu hổ gì hết vậy? Không biết điểm giới hạn gì cả”
Vạn Hoài Bắc gật đầu liên tục và phụ họa theo: “Đúng vậy, tôi đồng ý.

Người phụ nữ này đúng thật là không biết lễ nghĩa gì cả.

Ngay cả một người đàn ông già nua như ông đây mà cũng gạ gẫm được, thế mà cũng không sợ bị nôn mửa hay sao ấy”.

Lưu Quân Đạt: “..” Đây là đang làm tổn thương ông ta mà.

“Câm miệng” Lâu Yến Vy lạnh lùng liếc nhìn Vạn Hoài Bắc: “Nếu không phải tại anh cản trở thì tôi sẽ không bị nhốt trong này”.

Vạn Hoài Bắc lẩm bẩm: “Ai kêu cô quay đầu lại làm gì chứ, tại cô chạy cũng không biết đường chạy”
“Nếu bà đây chạy thì chẳng phải sẽ trở thành người vô tình vô nghĩa sao, vậy sau này làm sao tôi còn mặt mũi mà ra oai trên giang hồ nữa chứ”.

Lâu Yến Vy không nói nhảm với Vạn Hoài Bắc, nhìn Lưu Quân Đạt ở dưới lồng sắt: “Có thả người hay không, thẳng thắn đi.”
Lưu Quân Đạt rất muốn thả người nhưng phải vất vả lắm mới bắt được Lâu Yến Vy mà cô ta lại không dễ kiểm soát, nếu thả người ra mà cô ta không chịu làm gì thì chẳng phải là uổng công sao?
Lưu Quân Đạt nhớ rằng lúc nãy Lâu Yến Vy đã từ bỏ việc trốn thoát vị Vạn Hoài Bắc nên ông ta chắp tay sau đít mỉm cười nói: “Thả cô cũng được thôi.

Tôi cho cô thời hạn ba ngày, nếu cô không làm xong chuyện thì tôi sẽ giết cậu ta”
“Thật không?” Đôi mắt của Lâu Yến Vy rạng rỡ: “Vậy thì mau thả tôi ra đi, còn người đàn ông này thì ông muốn làm gì thì làm”
Vạn Hoài Bắc vội vàng nói: “Lâu Yến Vy, không phải vừa rồi cô nói phải nói chuyện chính nghĩa sao? Tại sao trong nháy mắt cô lại thay đổi ý định rồi vậy? Người họ muốn bắt chính là cô mà, tôi đã bị cô liên lụy, nếu cô cứ thế mà đi thì không thấy cắn rứt lương tâm sao?”
“Lương tâm của tôi đã bị chó gặm rồi” Lâu Yến Vy nói: “Lưu Quân Đạt, sao còn lề mề gì nữa vậy? Mau mở lồng sắt ra đi”.

Lưu Quân Đạt chết lặng.

“Hai người không phải là một đôi sao?”
Lâu Yến Vy và Vạn Hoài Bắc đồng thanh: “Ai là người một đối với anh ta chứ?
Lâu Yến Vy độc địa nói: “Bà đây không bị mù nên không
thèm thích anh ta”

“Đầu của tôi không bị kẹp cửa, cho nên tôi cũng không thích cô ta.

Làm gì có chuyện đó chứ?”
Hai người đều nói những lời cay độc và không ai chịu nhường ai.

Lưu Quân Đạt nói: “Tôi không quan tâm hai người có phải là một đôi hay không.

Lâu Yến Vy, tôi sẽ cho cô một ngày để suy nghĩ, nếu cô không đồng ý thì tôi sẽ cho hai người về Tây Thiên”
Vạn Hoài Bắc cười mỉa mai: “Lưu Quân Đạt, quan tài của ông đã chuẩn bị xong chưa?”
Lưu Quân Đạt thẹn quá hóa giận mà cười một cách lạnh lùng: “Cậu Vạn, tôi biết chính xác cậu là người của Bóng Đêm nhưng có ai biết được cậu đang ở trong tay của tôi chứ? Đến lúc đó chết không đối chứng, dù là Lục lão đại, thủ lĩnh của Bóng Đêm đến đây thì cũng chẳng làm gì được tôi cả”.

Vạn Hoài Bắc hiểu rõ: “Xem ra đúng là ông đã hạ quyết tâm chống lại Bóng Đêm rồi.

Có tiền đồ đấy”.

“Tôi còn tưởng người của tổ chức Bóng Đêm có nhiều người giỏi lắm chứ.

Nhìn kìa, người ta còn chưa tính sổ nữa đó” Lâu Yến Vy ngồi xuống và dựa vào cái lồng sắt.

“Tôi sẽ trở lại sau một ngày nữa” Lưu Quân Đạt nói: “Đây là thành phố ngầm nên mấy người đừng hòng nghĩ sẽ rời khỏi đây.

Không một ai vào đây mà có thể tự mình rời khỏi đây cả”
Sau khi bỏ những lời này thì Lưu Quân Đạt bỏ đi.

Chỉ còn lại Lâu Yến Vy và Vạn Hoài Bắc.

Lâu Yến Vy nhìn ổ khóa trên lồng sắt và lẩm bẩm: “Nếu có một cây kim thì tốt rồi”.

Kim châm trên người Lâu Yến Vy đã bị tịch thu hết, ngay
cả dây thừng cũng không còn.

Vạn Hoài Bắc nghe vậy thì sờ sờ ngực, hỏi: “Cô có thể mở ra sao?”
“Vô nghĩa, đây chính là nghề của tôi đấy.

Nó chỉ là một cái lồng sắt thôi mà, muốn mở nó không phải quá dễ dàng sao? Chỉ là không có dụng cụ mà thôi.”
“Tôi có” Vạn Hoài Bắc lấy từ trên ngực áo ra một cây kim châm: “Cô có thể thử xem”
“Đây không phải là kim của tôi sao, làm sao mà anh có vậy?”.

Quan trọng là lại còn để ở trong ngực, gần sát trái tim như thế nữa..


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK