Trần Hương Thủy rất nhiệt tình, nhìn Tô Lan Huyên kiểu gì cũng thấy thích, cứ cười tủm tỉm suốt, vẻ mặt rất hiền lành. Tô Lan Huyên bình tĩnh lại, vội lùi về sau một bước: “Cô ơi, làm thế là không được đâu, cháu không thể nhận.”
Cô với Lục Đồng Quân còn chưa tính bát tự gì đâu, mặc dù hai người đang yêu đương, nhưng không thể nhận món quà này.
“Có gì mà không được? Cô tặng cháu quà gặp mặt thì cháu cứ nhận đi.” Trần Hương Thủy ra vẻ buồn bã: “Lan Huyên không chịu nhận, chẳng lẽ chướng mắt con trai cô? Hay không thích cô làm mẹ chồng cháu?” nói rồi, nước mắt của Trần Hương Thủy như sắp rơi xuống.
Tô Lan Huyên luống cuống. Cô chưa từng ứng phó với mẹ chồng tương lai, hành vi của bà ấy khiến cô đờ cả người. Trước kia mẹ Sở Lâm Minh không thích cô, nói chuyện cũng thái độ lồi lõm, nói tới nói lui đều cảm thấy cô không xứng với Sở Lâm Minh. Tô Lan Huyên rất kính sợ “Mẹ chồng”, trước kia cô cũng từ nghĩ có khi nào mẹ của Lục Đồng Quân rất khó chung sống hay không, nhưng không ngờ bà ấy lại nhiệt tình đến thế, khiến cô không ngăn cản được.
“Cô ơi, cô hiểu nhầm rồi, cháu rất thích cô…”
Đánh kẻ chạy đi chứ không ai đánh người chạy lại. Trần Hương Thủy luôn cười híp mắt, có vẻ rất dễ gần, Tô Lan Huyên đương nhiên là thích.
“Vậy thì không thành vấn đề, cháu nhận đi.” Trần Hương Thủy nhét vòng tay cho Tô Lan Huyên: “Đây là quy tắc của nhà họ Lục, phải nhận quà gặp mặt.”
Nghe thấy là quy tắc, Tô Lan Huyên cảm thấy khó xử. Tô Lan Huyên cũng sợ Trần Hương Thủy thương tâm, đành phải tạm thời nhận lấy, thầm nghĩ lát nữa trả lại cho Lục Đồng Quân.
“Vâng, vậy thì cháu nhận.”
Tô Lan Huyên vừa dứt lời thì một tiếng quát tháo vang lên: “Tô Lan Huyên, cô còn đứng đó làm gì hả? Còn không mau trở về làm việc đi!”
Không cần quay đầu lại, Tô Lan Huyên cũng nhận ra đó là giọng của ai. Từ chuyện dây xích tay lần trước, cô và Lưu Toàn đã hoàn toàn kết thù với nhau. Nề hà anh ta là thủ trưởng nên Tô Lan Huyên chỉ có thể mỉm cười: “Quản lý Lưu, tôi xin nghỉ nửa buổi, bây giờ là 11 giờ sáng, tôi còn đang trong giờ nghỉ.”
Lưu Toàn cười lạnh: “Ai phê cho cô nghỉ? Tôi chưa ký tên đồng ý thì không tính! Bỏ làm nửa ngày, dựa theo chế độ của công ty, tiền thưởng tháng này của cô không còn nữa!”
Tô Lan Huyên có thể chịu đựng anh ta bắt chẹt mình, nhưng muốn trừ lương của cô thì không được. Tô Lan Huyên có một biệt danh, kêu là tham tiền.
“Quản lý Lưu, làm người ấy, chuyện gì cũng nên chừa lại ba phần, hôm khác gặp mặt đỡ xấu hổ. Chứ làm việc quá tuyệt tình sẽ chẳng có lợi với bất kỳ ai đâu.” Tô Lan Huyên tức giận, giọng nói không lạnh không nóng: “Có thù tất báo chẳng qua là hạng tiểu nhân mà thôi. Lỡ chuyện này là truyền vào tai chủ tịch, biết con gái mình tìm một người bạn trai như thế thì có lẽ giấc mơ trở thành con rể chủ tịch của anh sẽ tan thành mây khói đấy.”
“Tô Lan Huyên, cô đe dọa tôi đấy hả?” Sắc mặt Lưu Toàn trầm xuống, chỉ vào Tô Lan Huyên: “Cô là cái thá gì?”
“Ừ, tôi đe dọa anh ấy.” Tô Lan Huyên nhìn chằm chằm Lưu Toàn: “Chúng ta đều là người làm thuê, sinh tồn không dễ dàng, tôi đã nhường nhịn anh rất nhiều lần, nhưng quản lý Lưu lại được đằng chân lân đằng đầu, tôi cũng không phải là người dễ chọc đâu.” Nhớ đọc truyện trêи ТгцуeлАРР.cом để ủng hộ team nha!!!
Động tĩnh bên này thu hút ánh mắt của không ít người. Đã sắp tới giờ cơm trưa, không ít nhân viên lần lượt ra ngoài dùng cơm, thấy Tô Lan Huyên và Lưu Toàn đang cãi cọ thì đều dừng bước xem trò hay.
Chuyện Lưu Toàn nhằm vào Tô Lan Huyên đã sớm lan truyền khắp công ty. Mọi người đều đoán khi nào Tô Lan Huyên mới bị đuổi ra khỏi công ty, xem ra cũng sắp rồi.
Thái Thu Tâm cũng đang định đi ăn cơm, thấy Tô Lan Huyên và Lưu Toàn đối chọi với nhau thì vội đi tới khuyên nhủ: “Quản lý Lưu, anh đừng giận, gần đây áp lực của Tô Lan Huyên quá lớn nên cô ấy mới nói mê sảng, anh đừng chấp nhặt với cô ấy.” Nói rồi, Thái Thu Tâm lại khuyên Tô Lan Huyên: “Tô Lan Huyên, em không cần bát cơm nữa hả? Mau nói xin lỗi quản lý Lưu đi. Cãi gì thì cãi chứ đừng cãi nhau với tiền.”
Lưu Toàn cười lạnh: “Trợ lý Thái, cô đừng khuyên nữa, Tô Lan Huyên có đại gia bao nuôi, nói chuyện cũng khác hẳn, kiên cường hơn nhiều, không thèm để mắt tới người khác, công ty chúng ta là miếu nhỏ, không chứa nổi tượng phật này đâu.”
Rõ ràng là anh ta đang ép Tô Lan Huyên phải từ chức.
Trần Hương Thủy thấy Tô Lan Huyên bị ức hϊế͙p͙ thì không nhịn được, kéo tay Tô Lan Huyên nói: “Lan Huyên, chúng ta đừng làm việc ở công ty vớ vẩn này nữa.”
Lưu Toàn cười khẩy: “Ái chà, cô còn dẫn theo người giúp đỡ nữa hả? Đúng đấy, mau từ chức đi, đừng ở đây nữa. Ngôi miếu nhỏ này không thể hầu hạ cô chủ như cô được đâu.”
“Lưu Toàn, anh không có quyền đuổi việc tôi.” Đôi mắt Tô Lan Huyên dần dần lạnh lẽo. Cô thật sự tức giận, bước lên hai bước đối diện với vẻ mặt hèn hạ của Lưu Toàn: “Tôi chưa từng phạm sai lầm, công ty cũng không có quyền đuổi việc tôi, anh có tư cách đó sao? Anh thật sự cho rằng công ty này là của nhà anh hả? Chưa gì đã bày ra tư thế con rể của chủ tịch rồi à?”. truyện xuyên nhanh
“Tô Lan Huyên!” Lưu Toàn tức giận đến giơ chân: “Cô vô cớ bỏ làm dẫn tới công ty đánh mất một khách hàng quan trọng, thiệt hại cả trăm triệu, kêu cô từ chức là còn nể mặt cô! Không thì đã bắt cô cuốn gói cút xéo rồi!”
“Kẻ nên cút đi là anh.” Tô Lan Huyên cười lạnh: “Quản lý Lưu, anh cho rằng lấy tiền năm nay lấp vào nợ cũ năm ngoái thì không ai biết anh biển thủ công quỹ hả? Nếu chủ tịch biết chuyện này thì anh đoán xem kết cục của anh sẽ là gì?” Câu này Tô Lan Huyên nói rất nhỏ, người chung quanh không nghe thấy, chỉ cần Lưu Toàn nghe thấy là đủ rồi.
Sắc mặt Lưu Toàn trắng bệch: “Cô nói hươu nói vượn!”
“Đều tụ tập ở đây làm gì vậy hả?”
Một giọng nói uy nghiêm vang lên, đám đông nhượng ra một con đường, một người đàn ông trung niên dẫn theo một đám quản lý cấp cao của công ty đi tới, Trịnh Ngọc Yến cũng đi theo. Lưu Toàn lập tức đổi sang sắc mặt khác, cung kính nói: “Chủ tịch Trịnh, Tô Lan Huyên vô cớ bỏ làm, dẫn tới tổng giám đốc Vương của tập đoàn Ánh Sao không hợp tác với chúng ta, Tô Lan Huyên còn không biết lỗi, không chịu thừa nhận trách nhiệm.”
Người này chính là chủ tịch công ty Trịnh Tùng Dân. Trần Hương Thủy đã từng gặp người này ở tiệc rượu. Có lẽ người khác không biết Trần Hương Thủy, nhưng chắc chắn Trịnh Tùng Dân sẽ nhận ra. Ủng hộ team chúng mình bằng cách theo dõi truyện tại ТгuуeлАРР.cом
Để tránh mình bị bại lộ, gây phiền toái cho Lục Đồng Quân, Trần Hương Thủy lặng lẽ rời khỏi đám đông, vội vàng gọi điện cho con trai mình: “Con ơi, Lan Huyên bị người ta ức hϊế͙p͙ kìa! Con mau tới đây!”
Bởi vì lời nói của Lưu Toàn, ánh mắt sắc bén của Trịnh Tùng Dân nhìn về phía Tô Lan Huyên: “Cô thuộc ngành nào?”
“Chủ tịch Trịnh, tôi thuộc phòng thư ký.” Tô Lan Huyên bình tĩnh đứng trước mặt Trịnh Tùng Dân, sau đó giải thích: “Lời nói vừa rồi của quản lý Lưu không hoàn toàn là sự thật. Tôi đã xin phòng nhân sự cho nghỉ nửa ngày chứ không phải là bỏ bê công việc.”
Lưu Toàn thêm mắm thêm muối: “Tôi đã hỏi phòng nhân sự, căn bản không có ai xin nghỉ. Mà hôm qua tôi đã căn dặn là hôm nay tổng giám đốc Vương sẽ đến công ty, kêu cô ta phiên dịch tài liệu, hôm nay sẽ dùng tới. Bởi vì sai lầm của cô nên bây giờ tổng giám đốc Vương đã giận dữ rời đi, ai sẽ gánh vác tổn thất của công ty?”
Trịnh Ngọc Yến ôm cánh tay Trịnh Tùng Dân, lửa cháy đổ thêm dầu: “Cha, đây không phải là lần đầu tiên Tô Lan Huyên thất trách! Con nghĩ loại nhân viên không có trách nhiệm với công ty như cô ta thì đừng giữ lại làm gì nữa.” Đây là trả thù riêng.
“Hôm qua tôi đã sửa soạn lại tư liệu xong hết rồi.” Tô Lan Huyên nhìn về phía Thái Thu Tâm. Hôm qua cô đều giao tư liệu cho Thái Thu Tâm.
Thái Thu Tâm vội nói: “Đúng vậy, Tô Lan Huyên thực sự đã sửa soạn xong hết, sau đó giao cho tôi nộp lại cho quản lý Lưu, tôi cũng đã nộp rồi.”
“Tôi không nhận được.” Lưu Toàn hỏi Thái Thu Tâm: “Cô có giao tận tay tôi không?”
“Không.” Thái Thu Tâm lắc đầu: “Khi đó tôi thấy quản lý Lưu đi vắng nên để trêи bàn, gửi tin nhắn cho anh…”
“Tôi không nhận được bất cứ tin nhắn nào hết.” Lưu Toàn lạnh lùng nói: “Tô Lan Huyên, để giũ bỏ trách nhiệm, cô thật giỏi ngụy biện.”
Nhìn sắc mặt tiểu nhân của Lưu Toàn, Tô Lan Huyên đã hiểu tất cả, Lưu Toàn quyết tâm muốn chơi xỏ cô, cô nói gì cũng vô ích. Hơn nữa cô không thể nói thẳng trước mặt công chúng vụ nhận tiền boa, đây là tối kỵ trong ngành, một khi cô hoàn toàn trở mặt với Lưu Toàn thì sau này còn công ty nào trong ngành dám dùng cô nữa? Lưu Toàn không hề sợ hãi chẳng phải ỷ vào có Trịnh Ngọc Yến làm chỗ dựa hay sao? Cho dù đồn đãi tình cảm hai người có vấn đề, nhưng lúc này cả hai đều nhất trí đối ngoại, ai bảo lần trước Tô Lan Huyên đắc tội Trịnh Ngọc Yến?
Tô Lan Huyên đều biết rõ trong lòng. Cô nhìn về phía Trịnh Tùng Dân, thẳng thắn: “Chủ tịch Trịnh, tôi không giũ bỏ trách nhiệm. Ngài có thể đến phòng nhân sự kiểm tra.”
Thái Thu Tâm cũng nói chuyện giúp Tô Lan Huyên: “Chủ tịch Trịnh, Tô Lan Huyên ở công ty làm hai năm, luôn tận tâm vì công việc, cho dù không có công lao thì cũng có khổ lao.”
Sắc mặt Trịnh Tùng Dân trầm xuống: “Công ty không cần cu ly, nuôi một đám phế vậy thì có ích lợi gì? Tô Lan Huyên phải không? Cô đến phòng nhân sự kết toán tiền lương rồi rời khỏi công ty đi.”
Một nhân viên không thân chẳng quen, sao có thể so sánh với con gái mình?