Mục lục
Lão Đại Phu Nhân Đuổi Tới Rồi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Bạch Hồng Hoa cũng tông vào cánh cửa mấy lần mà không mở ra được, cô ta liền hỏi: “Kim vàng của cậu đâu rồi?”
“Ừ nhỉ, suýt chút nữa thì tớ quên mất, tớ vẫn còn kĩ năng mở khóa cơ mà” Lâu Yến Vy võ trán một cái lấy ra một chiếc kim vàng để cạy ổ khóa.

“Lâu Yến Vy, Bạch Hồng Hoa, chị dâu đâu rồi”
Vạn Hoài Bắc cũng đã đến.


Lãnh Phú Cường, Tân Chấn Đông và Tô Khánh Thành đều lần lượt có mặt ở đây.

Tân Chấn Đông hỏi: “Xảy ra chuyện gì vậy?”
Đối với những ai còn chưa biết sự tình là như thế nào thì khi nhìn thấy mọi người ai nấy đều chạy đến đây trong lòng cũng cảm thấy hơi hoảng loạn.

Trong lòng của Tân Chấn Đông vừa bối ¡ vừa tò mò.

Ngày vui hân hoan náo nức, sao mọi người lại cuống cuồng sợ hãi làm gì thế kia!
Ngay khi ông ta vừa dứt lời, Lâu Yến Vy đã mở được cánh cửa ra.

Cảnh tượng ở trong phòng khiến mọi người đang đứng bên ngoài đều phải bàng hoàng.

Tân Kiêu Lam đang mặc váy cưới, dưới chân đi giày cao gót, cầm trên tay một thùng xăng, cô ta đang tạt xăng ra khắp phòng, trên tường, trên giường, trên ghế sô pha và cả trên sàn nhà.


Mà Tô Lan Huyên đang mặc váy cưới, nằm ở trên giường hình như đã hôn mê bất tỉnh rồi.

Mặt của cô hướng về phía cửa sổ, những người ở ngoài cửa không nhìn thấy, mà trong phòng này cũng chỉ có mình Tô Lan Huyên, chiếc váy cưới đó cũng là cô mặc.

“Tân Kiều Lam, dừng tay lại”
Lâu Yến Vy muốn lao vào, nhưng đã bị Vạn Hoài Bắc giữ lại.

Bởi vì trong tay của Tân Kiều Lam đang cầm một cái bật lửa, chỉ cần cô ta nhẹ nhàng bật lên một cái, thì toàn bộ căn phòng này đều có thể bốc cháy bị thiêu rụi trong nháy mắt.

“Ai không sợ chết, các người muốn vào đây chết cùng với Tô Lan Huyên thì đi vào đây hết đi” Tân Kiều Lam bật cười điên cuồng, vết sẹo trên mặt lộ ra trông vô cùng độc ác và đáng sợ: “Kẻ nào dám bước vào một bước, tôi sẽ thiêu cháy cô ta”
Tất cả mọi người ai nấy đều vô cùng sốt sắng, cũng không dám vội vàng đi vào.

Lúc Tân Chấn Đông nhìn thấy Tân Kiều Lam thì vô cùng tức giận, ông ta đứng ở phía trước, chỉ tay vào Tân Kiều Lam, nói chuyện bằng khí thế hệt như trước kia: “Tân Kiều Lam, bỏ bật lửa xuống ngay cho tao, hôm nay nếu mày dám động đến một sợi tóc của Lan Huyên, tao đánh chết mày cho coi”
Đây là cách Tân Chấn Đông đã từng dạy dỗ con gái khi nó còn nhỏ.


Trước đây Tân Kiều Lam rất sợ Tân Chấn Đông, nhưng hôm nay cô ta lại không coi lời nói của ông ta ra gì.

“Hôm nay, tôi cùng với Tô Lan Huyên trở về với cát bụi, người mà tôi không thể có được, hạnh phúc mà tôi không thể có được thì cô ta cũng đừng mong mà có được.”
Tô Hạo Trần đẩy Tân Chấn Đông ra, tâm trạng có phần mất kiểm soát hét lớn vào mặt Tân Kiều Lam: “Cô dám làm tổn thương đến chị tôi, tôi nhất định sẽ nghiên nát xương cốt của cô thành tro bụi”
Tô Hạo Trần không hề hoảng sợ trước sự đe dọa của Tân Kiều Lam, nhấc chân chuẩn bị bước vào bên trong, cố gắng đưa Tô Lan Huyên ra ngoài.

Nhưng vừa mới cất bước, Tân Kiều Lam đã bật lửa lên, ngọn lửa vụt lên, chỉ cần cô ta ném về phía Tô Lan Huyên, thì mọi chuyện coi như xong đời.

Mọi người đều cảm thấy thót tim, Tô Hạo Trần đành phải nhanh chóng lùi lại phía sau..


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK