Lan Huyên nhìn thấy mấy tấm ảnh đó thì nổi giận đùng đùng.
Người cô lạnh đi và run lên.
Cô tin tưởng Lục Đồng Quân nhưng lại bị anh phụ lòng.
Mặc dù cô đã chuẩn bị tâm lý nhưng khi sự việc xảy ra thì Lan Huyên vẫn không chịu nỗi.
Cô giở mền ra, nhanh chóng thay quần áo, động tác nhanh gọn và dứt khoát.
Lan Huyên không cần ngồi xe lăn mà cầm điện thoại ra ngoài ngay.
Hai anh em Vệ Đông, Vệ Tây đứng ở cửa, chịu trách nhiệm về sự an toàn của Lan Huyên, họ thấy đã nửa đêm rồi mà Lan Huyên còn muốn ra ngoài thì liền lấy hết tỉnh táo, nói: “Cô Tô, tối vậy rồi mà cô còn định đi đâu thế?”
“Nhà hàng Tân Nguyệt” Lan Huyên nói với giọng lạnh lùng, mặt không cảm xúc, dáng vẻ như tốt nhất đừng đụng vào tôi.
Cô nói tiếp: “Hai người mau đi lái xe.”
Hai anh em họ đưa mắt nhìn nhau, Vệ Đông nói: “Cô Tô, tối vậy rồi, chắc nhà hàng cũng đã đóng cửa, nếu như cô Tô đói thì tôi sẽ lập tức cho người chuẩn bị thức ăn mang đến cho cô”
“Bớt nói nhảm đi, ra lái xe” Lan Huyên đang cố kìm nén cơn tức giận trong lòng.
Hai anh em Vệ Đông, Vệ Tây không dám lắm lời thêm nữa, cô là người phụ nữ mà Lục lão đại nâng niu trên tay, là bà chủ của tập đoàn Đại Lục và cũng là bà chủ của Bóng Đêm đấy, bọn họ không thể nào đắc lội được.
Từ mấy bức ảnh đó có thể nhìn ra được Lục Đồng Quân và Tân Nhã Viên đang ở khách sạn.
Bên cạnh nhà hàng Tân Nguyệt có một khách sạn Intercontinental lớn, cô cũng đã nhìn thấy biểu tượng của khách sạn trên chiếc khăn lông treo trong phòng trong bức ảnh đó.
Khi một người phụ nữ động não thì sự nhạy bén và khả năng quan sát sẽ còn hơn cả Sherlock Holmes.
Trùng hợp là khách sạn Intercontinental cũng là sản nghiệp của nhà họ Lý.
Lan Huyên ngồi xe đến khách sạn thì lại nhận được một tin nhắn khiêu khích: “Anh ấy, là của tôi”
Lan Huyên cười lạnh lùng, đi vào trong sảnh lớn của khách sạn rồi nói với lễ tân: “Giúp tôi kiểm tra xem Tân Nhã Viên ở phòng nào”
Cô lễ tân khó xử nói: “Xin lỗi, đây là thông tin riêng tư của khách, chúng tôi không thể tiết lộ được ạ”
Lan Huyên cũng không nói thêm lời thừa thải mà gọi điện thẳng cho Lý Kính Hòa.
“Cha nuôi, bây giờ con đang ở khách sạn Intercontinental của cha, con muốn tra thông tin đặt phòng của một người”
Cô hành động nhanh gọn, dứt khoát.
Cô lễ tân nghe thấy nội dung cuộc điện thoại của Lan Huyên thì ngạc nhiên, sau đó thì không đồng tình, cười lạnh lùng rồi nói: “Cô gì ơi, tôi đã gặp qua nhiều mấy chiêu như thế này của cô rồi, nếu như cô muốn tìm người thì xin hãy gọi điện liên lạc với đối phương, nếu không thì cô không thể lên đó được đâu”
Bây giờ có rất nhiều người dùng đủ lý do đến khách sạn để bắt gian, cô lễ tân đã thẳng thừng quy chụp Lan Huyên vào nhóm người đó.
Trùng hợp thật, Lan Huyên đúng thật là đến đó để bắt gian.
Lan Huyên không nói thêm gì, sau khi tắt máy thì đứng bên cạnh đợi.
Chưa được mấy phút thì cô lễ tân đã nhận được điện thoại của giám đốc khách sạn, mặt cô ta liền biến sắc.
“Thưa giám đốc, tôi tưởng người đó đến đây làm loạn, bây giờ tôi sẽ kiểm tra thông tin cho cô Tô ngay ạ”
Sau khi cô lễ tân tắt máy thì ánh mắt cô ta nhìn Lan Huyên cũng đã thay đổi, cô ta cung kính nói: “Cô Tô, thật ngại quá, tôi sẽ kiểm tra giúp cô ngay”
Lan Huyên cũng không làm khó cô lễ tân đó, cô ta đi làm thuê cho người ta nên chỉ làm theo quy tắc mà thôi.
“Tân Nhã Viên ở phòng số mấy?”
“Phòng 2505 ạ, cô Tô, để tôi dắt cô đi”
“Không cần đâu, đưa thẻ phòng phụ cho tôi là được r an Huyên đeo kính đen lên, dắt theo Vệ Đông và Vệ Tây vào thang máy và đi lên lầu.
Cô đeo kính đen chỉ để che giấu cảm xúc thật sự của mình thôi.
Phòng số 2505.
Tân Nhã Viên mặc áo ngủ tơ tằm, nằm bên cạnh Lục Đồng Quân với dáng vẻ đầy gợi cảm.
“Đồng Quân, cuối cùng thì anh cũng đã về lại bên cạnh em rồi.”
Tân Nhã Viên nhìn Lục Đồng Quân chằm chằm bằng ánh mắt dạt dào tình cảm, đôi tay trắng trẻo sờ lên khuôn ngực vạm vỡ của Lục Đồng Quân.
Lục Đồng Quân không hề động đậy, Tân Nhã Viên vô cùng thỏa mãn nhìn anh rồi nói: “Đồng Quân, anh cũng đừng trách em dùng cách bẩn thỉu như trò bỏ thuốc này, em cũng chỉ bất đắc dĩ mà thôi.
Đấy là thuốc mới được Địa Sát nghiên cứu ra, chưa đủ năm tiếng đồng hồ thì anh sẽ không thể nào tỉnh lại được đâu.
Hôm nay là sinh nhật em, anh hãy ngoan ngoãn ở bên em, được không nào?”
Tân Nhã Viên ghé sát mặt vào ngực Lục Đồng Quân và nói: “Có Lan Huyên thì trong mắt anh chẳng thể nào có em, chỉ có năm tiếng đồng hồ này là anh thuộc về em mà thôi”
Tân Nhã Viên nở nụ cười trên khuôn mặt là vì vui mừng nhưng nước mắt lại chảy dài ra trên khóe mắt vì chua xót.
Cả đời Tân Nhã Viên cô ta kiêu ngạo nhưng lại chỉ có thể dùng đến cách này để chiếm hữu Lục Đồng Quân năm tiếng đồng hồ, bảo cô ta làm sao mà không thấy chua xót cho được.
Tân Nhã Viên lau nước mắt, ngồi dậy, nhìn Lục Đồng Quân say đắm.
Con người tính vốn tham lam, khi con người ta được như ý nguyện thì lại có mong ước xa vời hơn.
Tân Nhã Viên nhìn anh mãi thì bỗng nổi lòng ham muốn.
Ham muốn không chỉ có đàn ông mới có mà phụ nữ cũng có.
Tân Nhã Viên động lòng, cúi người hôn anh.
Đột nhiên.
Lục Đồng Quân mở hai mắt ra, lúc anh nhìn rõ được Tân Nhã Viên đang định làm gì thì anh liền bất giác đưa một tay lên che miệng lại và buột miệng nói: “Dừng lại”
Tân Nhã Viên vẫn chưa kịp bình tĩnh lại sau phút bàng hoàng khi Lục Đồng Quân tỉnh dậy trước thời gian dự tính thì một tiếng “âm” đã vang lên, cửa phòng đã bị đạp ra.
Lan Huyên dắt theo Vệ Đông và Vệ Tây bước vào, Lục Đồng Quân lấy tay xuống, nhìn về phía cửa theo bản năng.
“Lan Huyên” Lục Đồng Quân liền thấy đau đầu.
Lan Huyên bước vào thì vừa hay nhìn thấy tư thế hai người họ đang định hôn nhau, máu nóng của cô dâng lên cuồn cuộn.
Vốn dĩ cô tưởng rằng Lục Đồng Quân đã uống say, hoặc là bị Tân Nhã Viên gài bẫy nhưng thứ mà cô nhìn thấy lại là Lục Đồng Quân đang lên giường với Tân Nhã Viên trong trạng thái tỉnh táo.
Chiếc áo ngủ trên người Tân Nhã Viên có mặc vào cũng chẳng khác gì không mặc.
Chút hi vọng cuối cùng của cô cũng đã bị đổ vỡ.
“Lục Đồng Quân” Lan Huyên nghiến răng nghiến lợi, đây là lần đầu tiên cô tức giận như thế trước mặt Lục Đồng Quân.
Hai anh em Vệ Đông và Vệ Tây ngơ ngác, họ đâu có ngờ Lan Huyên dắt hai bọn họ đến đây để bắt gian Lục Đồng Quân đâu.
“Lan Huyên, em nghe anh giải thích đi” Lục Đồng Quân vội vã leo xuống giường, nhưng lúc đó anh mới phát hiện ra mình chỉ mặc có chiếc quần lót.
Lục Đồng Quân: Lần này có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch.
Lan Huyên hít một hơi thật sâu, cố kiềm nén cơn giận trong lòng rồi hét lên: “Mặc quần áo vào, lập tức theo em về”
“Lan Huyên, em bình tĩnh chút đi, đừng… nổi giận” Vốn dĩ Lục Đồng Quân định nói đừng để ảnh hưởng đến thai nhi nhưng anh chưa thốt ra thì đã nhanh miệng sửa lại”
Lục Đồng Quân nhanh tay mặc quần áo vào, thái độ nhận lỗi rất chân thành.
Trong tình huống thế này anh không tiện nói nhiều, chỉ có thể làm theo những gì Lan Huyên nói để tránh phải chịu hậu quả nặng nề hơn.
“Ra cổng đợi đó cho em” Lan Huyên không thèm nhìn Lục Đồng Quân đến một cái.
Lục Đồng Quân thật sự đã nghe lời của Lan Huyên và ra ngoài.
Vệ Đông, Vệ Tây: “…”
Hôm nay hai anh em họ mới biết rốt cuộc ai mới là người có tiếng nói trong tập đoàn Đại Lục và Bóng Đêm.
Vạn vật tương sinh tương khắc, người lợi hại nhất không phải là Lục lão đại mà là cô Tô.
Trong phòng chỉ còn lại hai người Lan Huyên và Tân Nhã Viên.
Tân Nhã Viên mỉm cười bước xuống giường, thân hình hoàn hảo của cô ta được tôn lên rất rõ bởi chiếc áo ngủ gợi cảm, trông rất thu hút.
“Cô Tô, cô tức giận như thế làm gì? Cô thật sự tưởng rằng người như Lục Đồng Quân mà chỉ có một người phụ nữ thôi sao?” Tân Nhã Viên chỉ trích: “Đồng Quân là một người đàn ông đội trời đạp đất nhưng cô lại không giữ thể diện cho anh ấy, cứ quản lý anh ấy, muốn làm gì thì làm, trước mặt cô, anh ấy có còn ra dáng một người đàn ông nữa hay không?
“Cô có thể dụ dỗ được người đàn ông của tôi lên giường thì đó là bản lĩnh của cô” Lan Huyên nói với vẻ mặt nặng nề: “Lan Huyên tôi sẽ không trách cô, là do bản thân tôi không quản lý tốt người đàn ông của mình.
Cô muốn có được anh ấy thì cũng được thôi, nhưng phải đợi sau khi tôi cắt đứt quan hệ với anh ấy đã.
Còn nếu cô muốn chen ngang, cướp đàn ông từ trong tay tôi thì phải hỏi xem tôi có đồng ý hay không mới được”.
Danh Sách Chương: