Không phải nhắm vào tổ chức Bóng đêm, mà là nhắm vào Lục Đồng Quân.
Rõ ràng, đây chính là mượn đao để giết người.
Trong mắt Hạ Lăng lóe lên một ánh nhìn gian xảo, cậu bé tỏ ra rất hào hứng hỏi: “Chú này, cháu không biết là ai kêu chú đến bắt chúng cháu vậy?”
Chu Bình Long cười khẩy: “Nhóc con, muốn mọi tin tức từ tạo à? Mày vẫn còn non và xanh lắm.
Có điều thật không ngờ rằng kỹ thuật bắn súng của mày khá lắm.
Ai đã dạy mày vậy?”.
Một đứa trẻ nhỏ lại có tài thiện xạ chính xác như vậy, hiển nhiên là đã được huấn luyện.
Đối mặt với nguy hiểm mà cậu bình tĩnh vô cùng, không hề sợ hãi, điều này thật sự là hiếm thấy.
Nếu đổi lại là đứa trẻ khác thì chúng đã bị són ra quần từ lâu rồi.
Vậy mà đứa trẻ này lạ xử lý tám chiếc xe của anh ta.
Rõ ràng là nó có lại lịch không nhỏ.
Hạ Lăng đút tay vào túi, cười tỏ vẻ khinh thường: “Ngay cả cháu là ai mà chú còn không biết, thế mà còn dám bắt cóc cháu.
Để cháu cho chú một lời khuyên”
“Lời khuyên gì?”.
“Chuẩn bị trước cho chính mình một cỗ quan tài” Hạ Lăng hơi nâng cằm lên, ánh mắt chùng xuống, lộ ra vẻ độc đoán.
Lý Thái hận không thể vỗ tay tán thưởng, những lời nói này thật là khí phách.
Chu Bình Long tức giận: “Tên nhóc thối này, miệng mồm cũng khá lắm.
Lúc ông đây đang trên đường lập nghiệp thì không biết mày đang ở chốn nào kia kìa.
Dẫn đi hết cho tạo.
Tạo mặc kệ mày có lại lịch như thế nào, ngoại trừ tổ chức Bóng Đêm thì ông đây chẳng sợ ai cả”.
Chu Bình Long nhớ tới việc bị tổ chức Bóng Đêm tận diệt nên mới khiến anh ta thảm hại như bây giờ, phải tự mình ra mặt nhận đơn hàng để nuôi sống mấy anh em này mà trong lòng anh ta phẫn uất không thôi.
Đơn hàng này khiến anh ta tổn thất cũng không ít, quay về anh ta phải tìm ông chủ để xin thêm tiền mới được.
Anh ta và Lục Đồng Quân có mối tư thù là một chuyện, chi trả tổn thất lại là một chuyện khác.
Hạ Lăng nở một nụ cười gian xảo, xem ra Chu Bình Long vẫn còn chưa biết lão đại chính là thủ lĩnh của tổ chức Bóng Đêm.
Họ muốn tìm Lục lão đại để trả thù, sợ rằng có đến hai cái đầu cũng không đủ.
Cả ba bị bắt lên xe với tay và chân bị trói chặt.
Khẩu súng trong ba lô của Hạ Lăng cũng bị tịch thu.
Đồ ăn vặt trong ba lô của Hạ Bảo cũng không thoát khỏi kiếp nạn.
Lý Thái đau nhức toàn thân, suốt dọc đường cứ rên la thảm thiết khiến tên mặc đồ đen cũng không chịu nổi: “Câm miệng”
“Mấy người đã bắt ông đi rồi mà còn không để cho ông kêu gào sao” Lý Thái oán giận: “Nếu mấy người không giết chết ông đây thì ông đây sẽ kêu người giết chết mấy người.
Ông đây chính là thái tử của tập đoàn nhà họ Lý ở thủ đô”
Giọng nói của Lý Thái càng về sau càng nhỏ dần.
Người mặc đồ đen chỉ họng súng vào Lý Thái: “Còn uy hiếp nữa thử xem?”
Lý Thái vẫn còn bướng bỉnh lầm bầm trong miệng, ấm ức như người vợ bé nhỏ bị bắt nạt.
Anh ta quay đầu nhìn Hạ Lăng: “Cục cưng Hạ Lăng, bọn họ bắt nạt cậu”.
Trong mắt Lý Thái, Hạ Lăng giống như một vị thần, có thể ôm đùi lúc nguy cấp.
“Tốt hơn là cậu nên tiết kiệm sức lực đi.” Hạ Lăng nói.
Hạ Bảo cũng không chịu được nữa: “Cậu à, cậu ồn ào quá, có anh cháu ở đây thì cậu yên tâm đi.
Nhất định sẽ có người tới cứu chúng ta”
Lý Thái tựa vào vai Hạ Lăng giống như gặp phải cảnh khốn cùng rồi nói: “Người ta sợ hãi thôi mà.
Trên tay bọn họ đều là súng đó, cậu đã bị hai đứa nhóc tụi cháu liên lụy rồi.
Cậu thật oan uổng mà, sớm biết vậy thì cậu đã không dẫn hai đứa đi hóng gió rồi”
Hạ Lăng: “..”
“Cẩn thận nước miếng của cậu”
Áo khoác của Hạ Lăng bị ướt một bên bả vai.
“Ô, xin lỗi” Lý Thái ngồi thẳng lưng lên, rồi anh ta lại bắt đầu lo lắng: “Cũng không biết Lục Đồng Quân có đến cứu chúng ta được hay không nữa.
Không biết tên khốn nào đã tung tin đồn.
nhảm nói hai đứa là con ruột của Lục Đồng Quân nữa.
Quả thật là bôi nhọ thanh danh mà”
Hạ Bảo Hạ Lăng cũng thấy chuyện này rất kỳ quái.
Sau khi Lan Huyên làm xong mọi việc thì trời đã xế chiều.
Cô đang định về nhà thì nhận được điện thoại của Trần Hương Thủy: “Lan Huyên, Bé Bảo và Hạ Lăng đã bị người ta bắt cóc đi rồi.
Cô gọi cho Đồng Quân mà điện thoại không thể liên lạc được.
Những kẻ đó rất hung dữ, chắc chắn là bé Bảo và Hạ Lăng sẽ gặp nguy hiểm”
“Cái gì mà bị bắt cóc? Ý của cô là gì?” Lan Huyên sững sờ: “Cô ơi, cô nói từ từ thôi”.
Lan Huyên vừa nói vừa bước ra ngoài.
“Cô cũng không biết những người đó là ai.
Bọn họ đột nhiên xông ra muốn bắt bé Bảo và Hạ Lăng.
Những người đó còn mang theo súng.
Lý Thái cũng bị bắt đi theo..” Trần Hương Thủy nói năng lộn xộn, trong đầu bà ấy đang rất rối.
Sao Lý Thái lại ở cùng với hai đứa nhỏ được?
Sau khi biết được sự việc, Lan Huyên bước nhanh ra ngoài.
Là ai đã ra tay với Hạ Lăng và Hạ Bảo đây?
Chẳng lẽ là do Tô Lan Ninh trả thù ư?
Nhưng không đúng, người mà Tô Lan Ninh hận nhất chính là cô, nếu thực sự Tô Lan Ninh có khả năng tìm được người có súng thì có lẽ người đầu tiên mà cô ta muốn giết phải là cô mới đúng.
Lan Huyên đi xuống lầu, đụng phải Lục Đồng Quân đang ở ngay cổng công ty.
“Lục Đồng Quân” Lan Huyên lo lắng gọi.
Lục Đồng Quân bảo tài xế dừng lại, Lan Huyên liền chạy tới: “Hạ Lăng và Bé Bảo...”
Cô còn chưa kịp nói hết câu thì điện thoại di động của Lục Đồng Quân vang lên, là một dãy số lạ.
Lục Đồng Quân nghe điện thoại, đầu dây bên kia vang lên giọng nói tức giận của Chu Bình Long: “Lục Đồng Quân, tôi là Chu Bình Long đây.
Hai đứa con trai của anh đều đang ở trong tay tôi.
Nếu anh muốn chúng không xảy ra chuyện gì thì hãy lập tức đến nhà máy thép ở ngoại ô phía Tây”
Lục Đồng Quân hừ lạnh một tiếng: “Tôi làm gì có đứa con nào chứ, Chu bang chủ thật biết nói đùa.
Tôi có con, sao tôi lại không biết nhỉ”
Chu Bình Long cười nhạt: “Đừng giả bộ với tôi.
Cậu chủ Lục giấu giếm cũng tài tình lắm.
Hai đứa con riêng kia cũng thật là tuấn tú, mà tài bắn súng cũng giỏi lắm.
Nếu cứ thế mà chết thì thật đáng tiếc”
Lan Huyên đứng gần đó nên đã nghe được nội dung trên điện thoại, cô lập tức đoán được là Hạ Lăng Hạ Bảo nên vội vàng nói: “Lục Đồng Quân, là Hạ Lăng Hạ Bảo đó.
Vừa rồi cô gọi điện thoại nói bọn họ bị một đám người bắt cóc đi rồi”
Ánh mắt của Lục Đồng Quân tối sầm lại, anh lớn tiếng cảnh cáo: “Anh dám đụng đến một cộng tác của hai đứa nhỏ thì chắc chắn Lục Đồng Quân tôi sẽ khiến bang Hoàng Long của anh hoàn toàn biến mất.”
Chu Bình Long bật cười: “Xem ra đúng là tôi đã áp tải được báu vật rồi.
Nếu cậu chủ Lục thừa nhận sớm một chút thì có phải là xong việc rồi không.
Anh chỉ được đến ngoại ô phía Tây một mình thôi.
Sau một tiếng đồng hồ nữa mà không thấy người đầu thì cứ muộn một phút là tôi sẽ chặt một ngón tay của chúng.
Chặt hết tay rồi thì sẽ chặt chân”
“Đừng làm họ bị thương.
Trái tim của Lan Huyên như muốn rớt ra khỏi lồng ngực.
Cả hai đứa con của cô đều đang gặp nguy hiểm nên Lan Huyên không thể không sốt ruột.
Sau khi cúp điện thoại, Lan Huyên mở cửa xe: “Em cũng muốn đi”
“Không được, em về nhà chờ tin tức của anh” Lục Đồng Quân làm sao có thể đưa Lan Huyên.
vào chỗ nguy hiểm: “Em yên tâm đi, anh sẽ đưa Hạ Lăng Hạ Bảo về nhà an toàn”
“Lục Đồng Quân, em nhất định phải đi” Lan Huyên kiên quyết nói: “Nếu anh không cho em đi.
thì em sẽ tự đi.
Anh chọn đi”
Lục Đồng Quân đã bất lực, Lan Huyên đi một mình sẽ càng thêm nguy hiểm.
“Được, nhưng lát nữa em nhớ phải nghe lời anh, không được bốc đồng”
“Được.” Lan Huyên vội hứa ngay.
Lục Đồng Quân bảo tài xế xuống xe rồi anh quay đầu xe đi thẳng về phía tây ngoại ô.
Trên đường đi, Vạn Hoài Bắc cũng gọi điện thoại tới: “Lão đại, không hay rồi.
Hạ Lăng và Hạ Bảo đã bị bắt rồi.
Hạ Đình Hạ Vân đuổi theo nhưng đã mất dầu rồi”
“Tôi biết rồi.” Lục Đồng Quân trầm giọng nói: “Là Chu Bình Long làm.
Tôi đang trên đường đi cứu Hạ Lăng Hạ Bảo”
“Vậy em sẽ bảo Hạ Đình Hạ Vân đuổi theo.”
“Không cần, Chu Bình Long chỉ nhắm vào một mình tôi”
Vạn Hoài Bắc hơi lo lắng: “Bây giờ Chu Bình Long giống như một con rồng hung ác đang phản công, lão đại à, anh nhớ cẩn thận đó.”
Lục Đồng Quân cười lạnh lùng: “Vẫn chưa có ai có thể giết được Lục Đồng Quân tôi đâu?
Bốn mươi phút sau, Lục Đồng Quân đã đến nhà máy thép ở phía Tây ngoại ô.
Lúc này màn đêm đã buông xuống, xung quanh tối om như mực.
Nhà máy ống thép bỏ hoang được thắp sáng ở phía trên, Hạ Bảo Hạ Lăng và Lý Thái bị treo lên cao, ở bên dưới có mấy chục người đang phục kích và chĩa súng vào họ.
“Hạ Lăng Hạ Bảo” Trái tim Lan Huyên như thắt lại.
Chu Bình Long nhìn thấy Lan Huyên qua kính viễn vọng thì ngạc nhiên tự hỏi tại sao Lục Đồng Quân lại dẫn theo một người phụ nữ chứ?
Nhưng chỉ là một người phụ nữ thì không có gì phải sợ.
Chu Bình Long đứng trên ban công lầu hai của nhà máy ống thép, nhìn xuống thấy Lan Huyên và Lục Đồng Quân.
“Đúng là cậu chủ Lục rất quan tâm đến hai đứa nhỏ này.” Chu Bình Long cười khẩy: “Lục Đồng Quân, anh lợi dụng hỏa hoạn thì hồi của khiến bang Hoàng Long của tôi tổn thất rất nhiều, khiển rất nhiều anh em của tôi bị thương.
Hôm nay chúng ta phải tính
.
Danh Sách Chương: