Mục lục
Lão Đại Phu Nhân Đuổi Tới Rồi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Vốn dĩ Tô Hạo Trần đã đi qua rồi, nhưng đột nhiên nghe thấy tiếng có người gọi tên mình, vừa ngẩng đầu lên liền nhìn thấy Tô Lan Huyên đang ngồi trong xe, anh ta liền vắt chân lên cổ chạy nhanh hơn.

“Hạo Trần, Hạo Trần” Tô Lan Huyên hét lên vài tiếng.

Xe cô đang dừng ở ngã tư đèn giao thông.

Chủ xe phía sau đã giục rồi.

Cô chỉ có thể lái xe qua, dừng lại bên đường rồi bước xuống xe chạy đuổi theo hướng mà Tô Hạo Trần đã bỏ chạy.

Tô Hạo Trần chạy vào một con đường nhỏ, Tô Lan Huyên chạy được một đoạn đường ngắn, cô đau bụng quá nên đành phải bỏ cuộc.

Tô Hạo Trần đang ở thủ đô, còn Lệ Quốc Phong thì sao? Còn nữa, tại sao Tô Hạo Trần nhìn thấy cô lại bỏ chạy?
Trong lòng Tô Lan Huyên càng thêm bất an, cô quay trở lại xe đi đến biệt thự Nam Sơn.

Thật trùng hợp, Lâu Yến Vy và Bạch Hồng Hoa đều ở đây.

.

Ngôn Tình Sắc
Lâu Yến Vy đến đây để gặp Vạn Hoài Bắc, đừng hiểu nhầm, đây thực sự không phải là đến để thăm nom quan tâm, mà là để cười vào mặt anh ta.

Bộ dạng bị bó bột hai tay của Vạn Hoài Bắc, Lâu Yến Vy cứ hễ nhìn thấy là lại bật cười.


Bởi vì chuyện của Tô Hạo Trần mà tâm trạng của Tô Lan Huyên trở nên nặng nề ủ rũ.

Hạ Lăng và Hạ Bảo cũng ở đây, vết thương của Lục Đồng Quân đã đỡ hơn một chút, nhưng anh vẫn không thể đi lại dưới mặt đất được, chỉ có thể ngồi xe lăn hoặc nằm với ngồi.

Cánh tay của Vạn Hoài Bắc cũng không thể lành lại trong ngày một ngày hai được, mọi người nói chuyện và cười đùa vui vẻ, khi Tô Lan Huyên vừa đến, mọi người lập tức đều ngừng cười.

Chính xác mà nói, là không dám cười nữa.

Sự xuất hiện của Tô Lan Huyên khiến mọi người đều cảm thấy vô cùng kinh ngạc.

Lục Đồng Quân nhìn thấy Tô Lan Huyên đang chất chứa rất nhiều tâm sự, anh biết ngay cô đã gặp phải chuyện gì đó, liền vươn tay ra: “Lan Huyên, có chuyện gì sao?”
Mọi người đều đang cười nói vui vẻ, Tô Lan Huyên không muốn kể chuyện vừa rồi ra làm hỏng tâm trạng tốt của mọi người.

“Không sao, thuận đường nên em đến thăm Vạn Hoài Bắc một chút.” Tô Lan Huyên đi tới bên cạnh Vạn Hoài Bắc với vẻ mặt quan tâm: “Tay của anh đã đỡ hơn chưa?
Vạn Hoài Bắc thực sự là được quan tâm mà đâm ra hoảng sợ, Tô Lan Huyên không quan tâm đến chồng của mình, mà ngược lại lại đi quan tâm anh ta?
“Chị dâu, em đỡ hơn rất nhiều rồi, vết thương cũng không quá nghiêm trọng, vết thương của lão đại còn nghiêm trọng hơn của em nhiều” Vạn Hoài Bắc không muốn
trở thành bia đỡ đạn.

Tô Lan Huyên quan tâm đến anh ta, đợi đến lát nữa Tô Lan Huyên đi rồi, Lục Đồng Quân nhất định sẽ cho anh ta biết tay.

Anh ta có tội lỗi gì đâu.

Lâu Yến Vy nói: “Công tử bột, không phải lúc nãy anh vừa nói rằng mình bị thương rất nặng hay sao? Anh nói dối tôi hả, anh có tin tôi đánh gãy cả ba cái chân của anh.

cho tàn phế luôn không hả”.

“Tôi tin mà” Vạn Hoài Bắc không dám đi tìm chỗ chết nữa, nhanh chóng nói: “Bà cô của tôi ơi, xin cô hãy giơ cao đánh khẽ, tha cho tôi một mạng.

Tôi trên còn có người già, dưới còn có… Không đúng, hình như là vẫn chưa có con cái nối dõi.

Nhà họ Vạn chỉ có một người nối dõi tông đường là tôi đây, tôi không thể để nhà họ Vạn tuyệt tử tuyệt tôn được.”
Vạn Hoài Bắc bây giờ vô cùng thức thời và giác ngộ rất sâu sắc.

Đối với anh ta việc thừa nhận sợ hãi trước mặt bao nhiêu người như vậy cũng chẳng có gì to tát.

Thể diện không quan trọng bằng tính mạng.

Lâu Yến Vy cũng cảm thấy không có hứng thú và nói: “Ai bảo anh keo kiệt làm gì, tôi chỉ ăn một bữa cơm với người đàn ông của anh thôi, với sở thích đó của anh, tôi không tiết nòi giống của anh thì tự anh cũng không có con cái gì hết.”
Người đàn ông của Vạn Hoài Bắc? Không có con cái? Câu nói này chứa một lượng thông tin quá lớn.

Tô Lan Huyên nhớ tới chuyện lúc trước Lãnh Phú Cường đã từng hỏi han dò la về sở thích của Lâu Yến Vy, ba cái con người này, rốt cuộc là gặp trục trặc ở chỗ nào thế?
Xa Thành Luân và Lục Đồng Quân đều đồng loạt nhìn về phía Vạn Hoài Bắc, Vạn Hoài Bắc hận không thể đào cho mình một cái hố rồi chui xuống đấy, ngày hôm nay không thể tiếp tục nói chuyện được nữa, nếu cứ nói chuyện như thế này thì anh ta sẽ bị bại lộ hết mất thôi.

Vạn Hoài Bắc chỉ có thể kéo Lục Đồng Quân xuống nước.

“Lão đại, lúc trước chị dâu đã thua cược với Lâu Yến Vy.


Em nghe nói rằng anh sẽ phải nhảy múa.

Khi nào thì chúng tôi mới có thể thưởng thức điệu nhảy này đây?”
Vạn Hoài Bắc sẵn sàng bất chấp mọi thứ.

Nhảy múa còn hấp dẫn người ta hơn việc Vạn Hoài Bắc có người đàn ông khác, Lâu Yến Vy hào hứng nói: “Anh rể, khi nào thì anh sắp xếp để biểu diễn đây? Trước đây chị em đã nói rồi, mặc bikini rồi nhảy múa.

Bỗng nhiên em cảm thấy vô cùng mong chờ.”
Nếu Vạn Hoài Bắc không nhắc đến, cô ta đã quên vụ này đi rồi.

Hạ Lăng và Hạ Bảo vừa nghe thấy vậy, trong đầu bọn chúng đã tưởng tượng ra cảnh Lục Đồng Quân mặc bikini nhảy múa.

Đúng là không thể nhìn thẳng được.

Xa Thành Luân nhàn nhạt thảnh thơi nói: “Giữ chữ tín là căn cơ làm người đó nha.” Lục Đồng Quân: “..”
Cứ nói thẳng ra là anh cũng muốn xem đi cho rồi.

Tô Lan Huyên khẽ ho nhẹ một tiếng: “Chồng ơi, xem ra anh phải hy sinh một chút rồi.”
Vạn Hoài Bắc biết được điểm yếu của Lục Đồng Quân, liền nói: “Lão đại à, anh không nhảy cũng không sao, chị dâu nhảy cũng được vậy”
Để Tô Lan Huyên mặc bikini nhảy múa? Có đánh chết Lục Đồng Quân anh cũng không đồng ý.

Sao có thể để cho người đàn ông khác nhìn vợ của anh được cơ chứ, muốn nhảy cũng chỉ có thể nhảy cho một mình anh xem mà thôi.

Lục Đồng Quân nghiến răng nghiến lợi nói: “Lục Đồng Quân tôi nói lời luôn giữ lời, chỉ là hiện tại đang bị thương ở chân, chờ đến khi chân lành lại, tôi nhất định sẽ thực hiện lời hứa của mình”
Xa Thành Luân còn nói thêm một câu: “Đôi chân của anh chắc đến khi cử hành hôn lễ cũng gần như khỏi hẳn rồi, nhảy múa chắc hoàn toàn không thành vấn đề gì đâu”
Lục Đồng Quân rất muốn thốt ra mấy câu chửi thề.

Trước đây Xa Thành Luân đã nói như thế nào?
Với tình trạng vết thương ở chân này, đêm tân hôn nên ngủ ngoài hành lang thì tốt hơn, bây giờ chớp mắt đã nói nhảy múa cũng không thành vấn đề?
Lục Đồng Quân nhìn chằm chằm Xa Thành Luân, anh ta nhấp một ngụm trà, lại nói thêm: “Tôi sẽ cho anh dùng một loại thuốc tốt hơn.

Loại thuốc này mới nghiên cứu điều chế ra nên nên chữa lành vết thương rất hiệu quả.”
Ngụ ý trong câu nói này là anh ta không hề nói dối mà là loại thuốc mới này sẽ giúp nhanh chóng chữa lành vết thương.

Lục Đồng Quân thầm hít một hơi thật sâu, anh đã kết bạn với loại bạn bè gì thế này?
Người này lại khiến anh tổn thương hơn người trước.

Lâu Yến Vy nhìn Tô Lan Huyên: “Chị ơi, em thấy anh rể chính là không muốn nhảy.”
Lục Đồng Quân nhìn qua với ánh mắt sắc lẹm như dao, đúng là những người chị em tốt của nhau, dám coi anh như một lá chắn bằng thịt?
Nếu mà là bình thường, Tô Lan Huyên nhất định sẽ đứng về phía chồng của mình, nhưng hôm nay đột nhiên cô lại rất muốn xem Lục Đồng Quân nhảy múa, cô xoa xoa cằm rồi nói: “Chồng à, hay là chờ đến hôm tổ chức hôn lễ rồi nhảy đi, để bữa nào em đi mua sẵn bộ bikini cho anh luôn nhé.”
Lục Đồng Quân muốn khóc nhưng không ra nước mắt, cô vợ này của anh mới người hay gài bẫy nhất.

“…Được!”
Chỉ một tiếng “chồng” ơi của Tô Lan Huyên, Lục Đồng Quân cũng sẵn sàng bất chấp tất cả, nhảy thì nhảy sợ gì.


Lâu Yến Vy huýt sáo: “Anh rể, chúng em đều đang đợi đấy”.

Bạch Hồng Hoa cũng đang vô cùng chờ mong.

Tô Lan Huyên còn có việc quan trọng, hỏi Lâu Yến Vy: “Tối nay ở lại đây nhé?”
“Không thành vấn đề” Lâu Yến Vy sẵn sàng đồng ý ngay lập tức.

Đây cũng không phải là lần đầu tiên cố và Bạch Hồng Hoa ở lại đây.

Cũng không còn sớm nữa, mọi người đều quay trở về phòng nghỉ ngơi, Hạ Lăng và Hạ Bảo đưa Lục Đồng Quân trở về phòng, Tô Lan Huyên đi vào phòng của Lâu Yến Vy.

Lâu Yến Vy hỏi: “Chị ơi, có chuyện gì phải không?” Tô Lan Huyên bảo cô ta ở lại, cô ta đã đoán được rồi.

Bạch Hồng Hoa cầm lấy khăn tắm rồi nói: “Em đi tắm rửa đây, hai người cứ nói chuyện.”
Cô ta cố tình tránh đi.

Tô Lan Huyên nói: “Không cần đâu, Hồng Hoa” Lâu Yến Vy nói: “Chị ơi, có chuyện gì chị cứ nói thẳng ra đi ạ”
“Chị đã nhìn thấy Hạo Trần” Tô Lan Huyên nói: “Chị đến đây là để nhắc nhở em, Hạo Trần đã quay trở về thủ đô rồi, nếu lần sau em có gặp nó nhất định phải dẫn nó về đây cho chị”
Tô Hạo Trần đã xuất hiện, vậy thì rất có thể Lệ Quốc Phong cũng đang ở gần đây.

Đây mới là điều mà Tô Lan Huyên muốn nói.

Lệ Quốc Phong là một tội phạm truy nã, Lâu Yến Vy hiện là cảnh sát, trách nhiệm của cô ta là phải bắt được Lệ Quốc Phong.

“Chị ơi, em biết rồi, em biết phải làm sao”
“Vậy thì tốt, hai đứa nghỉ ngơi sớm đi.” Tô Lan Huyên cũng không nhiều lời.

Tô Lan Huyên quay trở lại phòng ngủ, sau khi Hạ Bảo và Hạ Lăng đưa Lục Đồng Quân quay về phòng thì ai về phòng nấy, Lục Đồng Quân đang uống thuốc.

“Lan Huyên, có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không?”
“Trên đường tới đây, em đã nhìn thấy Hạo Trần.” Tô Lan Huyên liếc nhìn vết thương trên chân của Lục Đồng Quân: “Anh cảm thấy thế nào rồi? Lần sau có còn muốn khoe khoang nữa không?”
“Chỉ là một vết thương nhỏ mà thôi” Lục Đồng Quân kéo Tô Lan Huyên vào lòng, để cô ngồi trên chân mình, giọng nói khiến người ta phải si mê: “Chỉ là vận động mạnh một chút thôi, chồng em cũng sẽ làm như vậy.

Hay là thử chút nhé?”
Tô Lan Huyên: “..”
Đã bị thương ra nông nỗi như thế này rồi, mà trong đầu cứ suy nghĩ về những chuyện linh tinh bậy bạ kia suốt ngày thôi.

Tô Lan Huyên trợn mắt nhìn anh một cái, chắc chắn sẽ không làm chuyện bậy bạ cùng anh, cô liền chuyển qua chủ đề khác: “À đúng rồi, có chuyện này em muốn hỏi anh một chút, quan hệ giữa Vạn Hoài Bắc và đội trưởng Lãnh là gì? Lần trước em nghe Lâu Yến Vy nói hình như Vạn Hoài Bắc và Lãnh Phòng là một cặp?”.


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK