Từ góc nhìn của Tần Kiều Lam, chính là do khuôn mặt xinh đẹp này của Tô Lan Huyên đã mê hoặc Lục Đồng Quân, chỉ cần phá hủy mắt của Tô Lan Huyên, trở thành một người vô cùng xấu xí, cô ta muốn xem xem Lục Đồng Quân có còn thích Tô Lan Huyên hay không.
Nhìn từ vị trí khi hai người Lục Đồng Quân và Tô Lan Huyên hôn mê, hiển nhiên là đến cả giây phút cuối cùng, Lục Đồng Quân vẫn lựa chọn bảo vệ Tô Lan Huyên, đẩy Tô Lan Huyên đến nơi an toàn.
Hay nói theo cách khác, Lục Đồng Quân còn coi trọng mạng sống của Tô Lan Huyên hơn chính bản thân mình.
Chỉ với điều này, ngọn lửa đố kị trong lòng của Trần Kiều Lam càng bùng cháy, cô ta sẽ không bỏ qua cơ hội cho Tô Lan Huyên một bài học tốt như vậy.
Con dao nhọn trong tay Tần Kiều Lam dí sát vào mặt của Tô Lan Huyên, chỉ cần dùng sức rạch một cái, khuôn mặt xinh đẹp này sẽ bị phá hủy.
Nghĩ tới đây, trong lòng Tần Kiều Lam vô cùng đắc ý và hưng phấn.
Đang lúc Tần Kiều Lam ra sức, Tô Lan Huyên đang mê man đột nhiên mở mắt, Tần Kiều Lam sợ hoảng hồn.
Khi Tô Lan Huyên thấy rõ người trước mặt là Tần Kiều Lam, theo bản năng nắm được tay của Tần Kiều Lam, thừa dịp Tần Kiều Lam đang phân tâm, cố gắng cướp lấy con dao trong tay cô ta.
Tần Kiều Lam lấy lại tinh thần, hạ quyết tâm, cố gắng siết chặt con dao nhỏ trong tay, muốn làm tổn thương đến Tô Lan Huyên lần nữa, khi hai người đang tranh giành nhau, đột nhiên một tiếng hét thảm thiết vang lên.
“A! Mặt của tôi.”
Con dao nhỏ rạch một đường trên gương mặt của Tần Kiều Lam, máu tươi tuôn ra, cô ta bụm mặt vội vàng lùi về phía sau, rít lên một tiếng chói tai.
Lúc này, Tần Chấn Đông và Lệ Quốc Phong, Tần Nhã Viên cũng đều chạy đến, nhìn thấy Tô Lan Huyên cầm dao trong tay, ánh mắt vẫn còn mang vẻ sắc bén đứng đó, còn Tần Kiều Lam thì đang bụm mặt, máu tươi chảy ròng ròng.
Lục Đồng Quân ngã trên mặt đất, hôn mê bất tỉnh.
“Tô Lan Huyên, cô điên rồi, tôi có lòng tốt cứu anh Đồng Quân, vậy mà cô lại dùng dao làm tôi bị thương, mặt của tôi, a, cô phá hủy mặt của tôi rồi.” Tần Kiều Lam như sắp khóc đến nơi.
Vẻ ngoài đối với người phụ nữ mà nói, còn quan trọng hơn so với tính mạng.
Tô Lan Huyên chỉ lo cho sự an nguy của Lục Đồng Quân, cho dù là trúng thuốc mê, trong lòng vẫn luôn có một giọng nói nói cho cô biết, không thể khuỵu ngã, mau tỉnh lại, cô mới giùng giằng tỉnh khỏi cơn mê.
Tô Lan Huyên thấy Lục Đồng Quân té xỉu trên mặt đất, ném con dao trong tay đi, chiếc dao bay qua trước mặt Tần Kiều Lam, sau đó mũi dao vững vàng cắm trên vách tường sau lưng Tần Kiều Lam.
Tần Kiều Lam sợ hãi đến nỗi vội vã lui về phía sau mấy bước, chỉ sợ con dao nhỏ lại rạch phải mặt mình.
Tần Kiều Lam vô cùng tức giận: “Tô Lan Huyên, cô làm gì thế!” Vẻ mặt của Tô Lan Huyên lạnh đi vài phần: “Người ta không động vào tôi, tôi cũng sẽ không động vào, nếu như người ta cố tình tái phạm nhiều lần, chắc chắn không nương tay.”
Bỏ lại lời này, Tô Lan Huyên vội vàng đi về phía Lục Đồng Quân, trong mắt tràn đầy sự lo lắng: “Lục Đồng Quân, Lục Đồng Quân, nghe thấy em nói gì không?”
Lục Đồng Quân không có bất kỳ phản ứng nào, Tần Nhã Viên cũng lo lắng tiến lên: “Đồng Quân, anh mau tỉnh lại, Đồng Quân.” “Cậu, giúp cháu đưa người đến bệnh viện với.” Tô Lan Huyên nhìn về phía Lệ Quốc Phong.
Một mình Tô Lan Huyên vốn không thể đỡ Lục Đồng Quân dậy nổi.
“Được.”
Lệ Quốc Phong vội vàng đi tới, đỡ Lục Đồng Quân dậy.
“Lan Huyền.” Tần Chấn Đông nhìn Tô Lan Huyên, có hàng trăm, hàng ngàn lời muốn nói, tâm trạng cũng vô cùng phức tạp, do dự suốt một hồi lâu, ông ta mới thốt ra một câu này.
Tâm trạng của Tô Lan Huyên lúc này rất không tốt, sắc mặt cũng vì giá rét mà tái nhợt đi, đôi môi tím tái, cộng thêm việc Lục Đồng Quân bị thương nên ánh mắt cô nhìn Tần Chấn Đông lại càng lạnh hơn.
“Tần lão đại, sao vậy, ông thật sự muốn khiến tôi và
Lục Đồng Quân bỏ mạng tại đây sao?” “Không, không hề.” Tần Chấn Đông vội vã giải thích, sợ sẽ bị Tô Lan Huyên hiểu lầm, Tần Chấn Động trước đây vẫn còn vênh vênh váo váo, lúc này lại dè dặt, hèn mọn trước mặt Tô Lan Huyên: “Lan, Lan Huyền, cô không sao chứ, có bị thương ở đâu không?”
“Mạng của Tô Lan Huyện tôi lớn lắm, vẫn đứng đàng hoàng ở đây”
Giọng nói của Tô Lan Huyên vô cùng lạnh lùng: “Nếu như Lục Đồng Quân có xảy ra chuyện gì, món nợ này, tôi chắc chắn sẽ tìm Tần lão đại để tính toán rõ ràng”
Tần Chấn Đông đón nhận ánh mắt đầy hận thù của Tô Lan Huyên, trong nháy mắt đó, dường như ông ta thấy được bóng dáng của Lệ Thu Uyển năm đó.
Năm đó, khi Lệ Thu Uyển rời khỏi Địa Sát, cũng dùng ánh mắt này nhìn ông ta, nói một câu: “Tránh ra.”
Mà lúc này, Tô Lan Huyên nhìn chòng chọc Tần Chấn Đông trước mặt, cũng nói một câu y hệt: “Tránh ra.”
Câu nói như thế, giọng nói cũng hệt như vậy.
Lòng của Tần Chấn Đông run lên, nhường chỗ.
Năm ấy, ông ta cũng tránh qua một bên như vậy, để Lệ Thu Uyển rời đi.
Lúc này Chu Á mang vẻ mặt vội vã chạy tới: “Tần lão đại, Vạn Hoài Bắc của Bóng Đêm tới rồi.”
Vừa dứt lời, Vạn Hoài Bắc đã xông vào, anh ta trông thấy Lục Đồng Quân được Lệ Quốc Phong và Tô Lan Huyên đỡ lấy, vội la lên: “Lão đại”
Tô Lan Huyện nói: “Đưa đến bệnh viện trước đã “Được.”
Vạn Hoài Bắc cổng Lục Đồng Quân trên lưng rồi đi ra ngoài, Lâu Yến Vy và Bạch Hồng Hoa cũng vọt vào, trông thấy tất cả mọi người đều đi ra ngoài, vẻ mặt không hiểu ra làm sao.
Lệ Quốc Phong nói một câu: “Lâu Yến Vy lái xe đi.”
Lâu Yến Vy dừng xe trước cửa nhà Tần Chấn Đông, mấy người đưa Lục Đồng Quân lên trên xe.
Tần Kiều Lam và Tần Nhã Viên muốn đi cùng, thế nhưng Tô Lan Huyên chỉ lạnh lùng bỏ lại một câu: “Yến Vy, cản người.” Sau đó đóng thẳng cửa xe lại.
Lâu Yến Vy và Bạch Hồng Hoa đứng chắn lại, Tần Nhã Viên và Tần Kiều Lam muốn đi cùng cũng không đi được.
Lục Đồng Quân được đưa đến bệnh viện gần đó, đưa vào bên trong phòng giải phẫu.
Tô Lan Huyên cũng làm kiểm tra toàn thân, không có vấn đề gì, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Cô có thể xảy ra chuyện, thế nhưng mấy đứa bé không thể nào gặp chuyện được.
Cho dù thân thể không có vấn đề gì, bác sĩ vẫn đưa ra kiến nghị không cần phải đi lại, nằm trên giường nghỉ ngơi.
Tô Lan Huyên lo lắng cho sự an nguy của Lục Đồng Quân, có ngồi xe lăn cũng phải đến cửa phòng giải phẫu để coi chừng.
“Mẹ”
Lúc này, đám người Hạ Lăng, Hạ Đình và Hạ Vân chạy tới.
“Mẹ, mẹ không sao chứ, có bị thương chỗ nào không a?” Hạ Lăng vô cùng lo lắng, trông thấy Tô Lan Huyên ngồi trên xe lăn, lại càng thêm sốt ruột hơn.
“Mẹ không có việc gì.” Tô Lan Huyên sờ sờ khuôn mặt của Hạ Lăng, nhìn con trai, trái tim vẫn đang hốt hoảng của cô mới có thể yên ổn lại.
Hạ Lăng hỏi: “Lục lão đại đâu rồi?” “Vẫn còn ở bên trong.” Vạn Hoài Bắc nhìn về phía Lệ Quốc Phong ở bên cạnh: “Lệ lão đại, sao đột nhiên Tần Chấn Đông lại thả lão đại và cô Tô ra?”
Vạn Hoài Bắc suốt một đường vẫn cảm thấy vô cùng tò mò, mới vừa rồi bọn họ rời đi, Tần Chấn Đông cũng không ngăn cản.
Lâu Yến Vy và Bạch Hồng Hoa cũng rất tò mò, đồng loạt nhìn về phía Lệ Quốc Phong.
Lệ Quốc Phong liếc nhìn Tô Lan Huyên, sự chú ý của Tô Lan Huyên đều dồn hết về phòng phẫu thuật, ông ta nửa thật nửa giả nói: “Qua quá trình tôi đàm phán cả đêm, bấy giờ Tần Chấn Đông mới thả Lan Huyên!”
Lâu Yến Vy nói: “Cậu, chẳng lẽ là cậu cắt đất bồi thường sao?”
Lệ Quốc Phong liếc Lâu Yến Vy trắng mắt, ra vẻ nói: “Cho dù là một phần cũng không nhường, Tần Chấn Đông như vậy là sợ Thiên Dạ chúng ta, cho nên mới thả người.
Tôi nói, chỉ cần tôi ra tay thôi, chắc chắn sẽ mang được Lan Huyền về.”
Lời này, ai mà tin được?
Lâu Yến Vy và Bạch Hồng Hoa hai mắt nhìn nhau, hai người đều lắc đầu, đều không tin.
Lâu Yến Vy nói: “Cậu, cậu đúng là không có tài bốc phét chút nào!”
Bạch Hồng Hoa nói: “Dù sao thì Thiên Dạ cũng đâu có tiền, cho dù Lệ lão đại muốn bồi thường, cũng không bồi thường được bao nhiêu đâu.”
Lệ Quốc Phong: “…”
Lệ Quốc Phong không nói gì, dựa vào sự quản lý vụng về của ông ta, Thiên Dạ đi chệch hướng, sức uy hiếp cũng không còn được như xưa.
Vạn Hoài Bắc cũng không tin, thế nhưng người đã quay về, những chuyện khác có thể nói sau.
Đèn của phòng giải phẫu vẫn sáng.
Bên kia, Tần Kiều Lam cũng đến bệnh viện xử lý vết thương trên mặt, vết thương dài khoảng tám phân, vết thương cũng rất sâu, cho dù có khỏi thì cũng sẽ để lại sẹo.
Bác sĩ lắc đầu thở dài: “Đáng tiếc, gương mặt xinh đẹp như vậy mà.”
Sau khi hết thuốc tê, Tần Kiều Lam cầm gương lên nhìn gương mặt của nhìn, suy sụp đến mức ném cả gương đi.
“A! Đều do con đĩ Tô Lan Huyện đó, tôi muốn giết cô ta.”
Tần Nhã Viên nghe thấy tiếng động, đi từ bên ngoài vào, thấy Tần Kiều Lam đang phát điên, nói: “Lấy đá đập chân mình, tất cả đều do em tự chuốc lấy, bây giờ em trách ai được đây.”
Con dao kia chính là của Tần Kiều Lam, người sáng suốt chỉ cần nhìn cũng biết, Tần Kiều Lam muốn khiến Tô Lan Huyên bị thương, thế nhưng lại khiến khuôn mặt mình bị thương..
Danh Sách Chương: