Thế nhưng mặt mày Sở Lâm Minh vẫn bình tĩnh như trước.
Tô Lan Huyên muốn đi thẳng vào nhưng không có ý chào hỏi Tô Lan Ninh, cô kéo An Nhã Hân đi chưa được hai bước, giọng nói nũng nịu của Tô Lan Ninh đã vọng tới từ sau lưng cô.
“Chị, chị cũng đến đây à, chúng ta cùng đi vào đi.” Tô Lan Ninh quay đầu đón Sở Lâm Minh: “Lâm Minh, anh nhanh lên nào”.
Tô Lan Huyên và An Nhã Hân liếc nhìn nhau, diễn trò này không thấy xấu hổ à?
Đúng là chỉ cần bản thân không biết xấu hổ thì người xấu hổ là kẻ khác, Tô Lan Ninh đã phát huy điều này cực kỳ nhuần nhuyễn.
Hình như Sở Lâm Minh cố ý đi rất chậm, từ đầu đến cuối, mặt mày anh ta chẳng có chút cảm cảm xúc nào, ra vẻ như thể bị "ép buộc”.
"Chị, hôm nay chị đẹp quá! Tô Lan Ninh cười khúc khích, ngây thơ như một cô gái không hiểu sự đời: “Có thai rồi thì người cũng nặng nề hơn trước, đi lại hơi chậm”
Người ta thường nói không đánh người mặt cười, Tô Lan Huyên cũng chả để ý đến cô ta, đi lướt qua cô ta, vào thẳng bên trong. Bốn người lần lượt đi vào, coi như là cùng đi.
ỖAn Nhã Hân liếc nhìn sau lưng, bĩu môi cười lạnh: “Thật là một đóa sen trắng, ai chẳng biết cô ta có ý đồ gì, chẳng phải muốn ra vẻ giả tạo để người ta cảm thấy quan hệ chị em giữa hai người tốt lắm à? Lan Huyên, cậu không giận sao?”
Tô Lan Huyên mỉm cười: “Tớ giận làm gì? Cô ta muốn làm mình tức, nếu mình tức giận thì mới là thỏa lòng cô ta đấy.”
Một Tô Lan Ninh thôi, chẳng có gì đáng tức giận. Đi vào bên trong, Tô Lan Huyên nhìn lướt khắp nơi, Lục Đồng Quân không đến ư? Trong danh sách mời của Lưu Lệ Phương có Lục Đồng Quân mà.
Có rất nhiều người thành công nổi tiếng trong giới lục tục kéo đến, có cả các quý bà và thiên kim tiểu thư nhà giàu.
Tiệc từ thiện buổi tối lần này được tổ chức dưới hình thức quyên tiền bán đấu giá, quyên góp đồ của mình ra, cũng có thể bán đấu giá lấy về, toàn bộ tiền bán đấu giá dùng để làm từ thiện.
Tô Lan Huyên đã chuẩn bị đồ để quyên tiền rồi, đó là một chiếc vòng ngọc bích. Tô Lan Huyên đặt vòng tay trong hộp, đưa cho người chịu trách nhiệm, bấy giờ Tô Lan Ninh cũng ôm đồ cô ta bán đấu giá đến đây.
“Chị, chị quyên góp cái gì thế?” Tô Lan Ninh luôn mỉm cười. Tô Lan Ninh vừa nói xong, người chịu trách nhiệm lập tức nói: “Cô Tô quyên góp một đôi vòng ngọc bích”
“Vòng tay ngọc bích hả, chị ra tay hào phóng thật đấy." Tô Lan Ninh dài cổ liếc nhìn, bắt đầu cảm thấy mình không lấy nổi đồ trong lồng ngực ra.
Sơ Lâm Minh không hề cho tiền cô ta, cũng không mua trang sức quý giá gì cho cô ta, vật bán đấu giá hôm nay là do cô ta tự chuẩn bị.
Cô ta cố ý lấy Hermès phiên bản giới hạn mà cô ta luôn quý giá đến đây, vốn là cô ta định mượn bữa tiệc từ thiện tối nay để lấy tiếng tốt, cứu lại một tí nhưng vẫy giờ cô ta trông thấy vòng tay ngọc bích của Tô Lan. Huyên, lòng cô ta vừa ghen tỵ vừa hâm mộ.
Tô Lan Huyên bình tĩnh ra mặt: “Bất kể quyên góp bao nhiêu thì cũng là tấm lòng cả thôi, trong lòng mấy đứa nhỏ ở vùng núi cũng cảm kϊƈɦ như nhau”
“Chị nói hay lắm!” Tô Lan Ninh mỉm cười, đưa túi Hermès cho người chịu trách nhiệm. Cô ta vẫn luôn dán mắt vào chiếc túi, đây là thứ cô ta thích nhất, không giấu nổi luyến tiếc trong mắt.
Lát nữa nhất định cô ta phải lấy chiếc túi về, nếu thứ mình quyên góp đi mà không mua nổi về, đó mới là đáng chê cười.
Sau khi quyên góp xong, Tô Lan Huyên đi vào WC, không bao lâu sau Tô Lan Ninh cũng đi theo cô vào WC, đưa dung dịch rửa tay rồi đưa cả khăn tay, cô ta cực kỳ nhiệt tình.
Bấy giờ Tô Lan Huyên mới nhìn cô ta: “Cô lại muốn bày trò gì nữa đấy?"
“Chị, tôi không có, tôi chỉ cảm ơn chị thôi, cảm ơn chị giơ cao đánh khẽ, tha cho tôi một lần” Tô Lan Ninh ra vẻ nhận lỗi: “Trong thời gian tôi này vẫn luôn suy nghĩ lại, phát hiện lúc trước bản thân quá ngốc”
Cô ta quá ngốc, không đá Tô Lan Huyên rơi xuống bùn lầy, để cô mãi mãi không thể xoay người được. Cô ta cũng quá nhân từ mới để Tô Lan Huyên có cơ hội trở mình, giẫm lên đầu cô ta.
“A, cổ đổi tính rồi” Tô Lan Huyên cười nhạo, dí sát vào mặt Tô Lan Ninh: “Thật ra trong lòng cô rất là hận. tôi đúng không?”
Tô Lan Ninh vội nói: “Không có, tôi không hề hận chị chút nào, tôi chỉ cảm kϊƈɦ chị thôi!”.
“Hả? Thế à? Coi bộ là cô sáng suốt lên rồi, ban nãy Sở Lâm Minh cứ nhìn tôi chằm chằm, chắc là chưa dứt hẳn được với tôi. Haiz, ai bảo trời sinh ra tôi có một gương mặt hấp dẫn người khác như thế này chứ? Thấy Sở Lâm Minh đối xử ôn hòa với cô, thật ra trong lòng tôi vô cùng áy náy, vô cùng băn khoăn”.
Tô Lan Huyên cố ý nói thể, đúng là khi nhắc đến Sở Lâm Minh, cái mặt giả nhân giả nghĩa của Tô Lan Ninh lập tức rách ngay, lộ ra vẻ xấu xa ghen ghét với người khác.
“Người Lâm Minh yêu là tôi, bọn tôi có con rồi, làm sao anh ấy sẽ yêu hồ ly tinh nhà chị.." Tô Lan Ninh phát hiện mình nói sai, lập tức im miệng, mặt đầy vẻ quẫn bách: “Chị, tôi, vừa rồi tôi nói sai.”
Bất kể là ngụy trang thể nào, chỉ cần giẫm vào cái đuôi Sở Lâm Minh này, lập tức Tô Lan Ninh sẽ lộ ra bộ mặt thật.
"A!"
Tô Lan Huyên không hề tin Tô Lân Ninh thay đổi, chỉ là cô lười phản ứng thôi. Còn về việc cô ta giải thích. thì cô cũng chả tin.
Tô Lan Huyên đi ngang qua Tô Lan Ninh, đi thẳng ra ngoài định tìm Hạ Bảo, ai ngờ cô lại đụng phải một quý bà ở cửa WC.
"Xin lỗi” Tô Lan Huyên lên tiếng xin lỗi trước.
“Ai mà không có mắt..” Tạ Nguyệt Ánh đang định nổi đóa, thấy người kia là Tô Lan Huyên, bà ta lập tức cười tươi như nở hoa: “Cô Tô đấy à, không đụng phải có chứ, người nên xin lỗi là tôi mới đúng.”
Tô Lan Huyên thấy rõ người kia là ai, không ngờ cô lại đụng phải mẹ của Sở Lâm Minh. Tô Lan Ninh cũng đi đến: “Mẹ”
Tạ Nguyệt Ánh nghe tiếng của Tô Lan Ninh, vẻ mặt sượng đi, hai trạng thái trái ngược rõ ràng, bà ta còn không thèm đáp lại Tô Lan Ninh. Tô Lan Ninh đứng xấu hổ ở đó, cho dù cô ta mang thai, địa vị của cô ta ở nhà họ Sở vẫn không cao như trước, còn phải nhìn ánh mắt mẹ chồng mà làm việc.
Mà xấu hổ còn ở đoạn sau nữa.
Tạ Nguyệt Ánh kéo Tô Lan Huyên, ra vẻ thương tiếc: “Cô Tô, cô chính là đứa con dâu mà tôi hài lòng nhất trong số những thiên kim có tiếng duyên dáng trong giới, tất cả là do kẻ hèn hạ nào đó quấy phá chia rẽ cô và Lâm Minh. Cô Tô, thật ra người trong lòng Lâm Minh luôn là cô, không biết cô có thể cho nó một cơ hội nữa hay không?”.
Nghe bà ta nói, Tô Lan Huyên kinh ngạc.
Thế mà Tạ Nguyệt Ánh vội vã đến làm mại cho con mình? Còn nói trước mặt Tô Lan Ninh, đúng là Tô Lan Huyên không ngờ được.
Tạ Nguyệt Ánh là ai, sao Tô Lan Huyên không biết rõ được, lúc trước khi cô và Sở Lâm Minh hẹn hò, bà ta không hề nhìn cô một lần, chỉ vì cô là người bị nhà họ Tô ruồng bỏ, không hề có giá trị gì. Nếu không phải Sở Lâm Minh tuyệt thực để ép thì kiểu gì Tạ Nguyệt Ánh đâu có đồng ý để hai người kết hôn.
Đúng là người rất thích nịnh nọt.
“Mẹ, mẹ nói gì vậy?” Tô Lan Ninh phẫn nộ ra mặt, lời của Tạ Nguyệt Ánh nói khiến cô ta thấy khó chịu: “Con và Lâm Minh mới là vợ chồng danh chính ngôn thuận, hơn nữa bọn con còn có con!”
“Cô gả cho con tôi như thế nào, lòng cô biết rõ” Tạ Nguyệt