Chân của Tô Lan Huyên càng rung lên thì trong lòng Lục Đồng Quân càng cảm thấy bối rối hoảng loạn.
Nhưng những thứ đồ này, anh thật sự không biết vì sao lại xuất hiện ở đây, bây giờ anh còn hạn hơn.
cả Đậu Nga nữa.
“Lan Huyên, em nghe anh giải thích đã..”
“Được rồi, anh giải thích đi”
“Chuyện là như thế này, người tên là Trình Dư Hoa này vừa mới tới, là do người cấp dưới tuyển về, anh cũng không can dự vào…”
Tô Lan Huyên gục đầu sang chỗ khác: “Em không nghe, em không nghe”
Lục Đồng Quân: “..”.
Đây chẳng phải là ví dụ điển hình của người ngang ngược không nói lý lẽ hay sao?
Chính Tô Lan Huyên là người bảo anh hãy giải thích, và cũng chính cô là người không chịu nghe lời giải thích của anh.
Làm đàn ông thật sự không dễ dàng gì mà.
“Vậy được rồi.” Lục Đồng Quân thở dài một hơi rồi nói: “Nếu em đã không chịu nghe lời anh nói, vậy thì hãy xem đi”
Trong văn phòng làm việc của Lục Đồng Quân có gắn camera giám sát, nếu cô muốn biết tại sao
những thứ đồ này lại xuất hiện ở trong văn phòng làm việc của anh, thì cứ xem camera giám sát là sẽ
biết thôi.
Lục Đồng Quân đi trích xuất camera giám sát, và rất nhanh ngay sau đó đã biết được chân tướng của sự việc.
Cả chiếc tất lụa màu da và những cái bọc ở trong thùng rác đều là do thư ký tên là Trình Dư Hoa để vào, còn về mục đích của cô ta là gì thì chắc mọi người đều đã ngầm hiểu.
Mới ít tuổi đầu mà chiêu trò quá nhiều.
Có bằng chứng đầy đủ sức thuyết phục, Lục Đồng Quân đứng thẳng lưng đường hoàng ngay thẳng, nói chuyện cũng cứng rắn hơn nhiều: “Lan Huyên, đúng là em không hề tin tưởng anh một chút nào.”
Giọng điệu của Lục Đồng Quân nghe rất thất vọng và buồn bã.
Tô Lan Huyên trừng mắt nhìn Lục Đồng Quân một cái: “Nếu như bà đây không tin tưởng anh thì lúc nấy em đã xử lý anh theo gia pháp rồi.
Hơn nữa, suy cho cùng thì gốc rễ của vấn đề vẫn là do anh tự gây phiền phức rước thứ rắc rối này về đây, trách nhiệm là của anh đấy.”
“Đúng, đúng, đúng, bà xã nói gì cũng đúng hết” Lục Đồng Quân hùa theo Tô Lan Huyên nói: “Anh sẽ đuổi việc cô ta ngay lập tức
Lục Đồng Quân không chỉ cho cô gái tên là Trình Dư Hoa này nghỉ việc, mà tất cả những nhân viên nữ trong bộ phận thư ký không chỉ được thay thế bằng nhân viên nam, mà tất cả những nhân viên có thể tiếp xúc với Lục Đồng Quân đều được thay thế toàn bộ bằng nhân viên nam.
Chẳng bao lâu sau trong giới đã lan truyền tai nhau rằng cậu chủ tục vì muốn dỗ dành để bà xã vui, mà cho tất cả nhân viên nữ của công ty vào lãnh cung rồi.
Mọi người trêu chọc thì vẫn trêu chọc, nhưng vẫn có không ít người ghen tị với Tô Lan Huyên.
Người phụ nữ cả một đời có thể có được tình cảm chân thành, có được một người đàn ông luôn đặt mình trong trái tim của anh ta dù ở bất cứ nơi đâu bất cứ lúc nào là điều đáng để cô ấy khoe khoang và hạnh phúc đến nhường nào.
Chuyện của Tô Hạo Trần đã trở thành điều mối lo lắng lớn nhất trong lòng Tô Lan Huyên, cô vẫn không thể liên lạc được với cậu ấy, bất đắc dĩ cô mới phải nói chuyện với Lâu Yến Vy.
Lâu Yến Vy cũng đang ở nước M.
Nếu Lệ Quốc Phong thực sự đã đưa Tô Hạo Trần đến nước M, nói: không chừng có khi Lâu Yến Vy vẫn có thể đưa cậu ấy quay trở lại.
Lâu Yến Vy biết được Tô Hạo Trần đã nhận Lệ Quốc Phong và còn đi cùng Lệ Quốc Phong rồi, cô ta tức giận đến mức bắt đầu chửi bới trong điện thoại: “Đồ vong ân bội nghĩa, đi theo muốn chết à”
Miệng thì chửi bới vậy thôi chứ làm thế nào mà Lâu Yến Vy có thể thực sự bỏ mặc không quan tâm cho được.
Tô Hạo Trần là em trai ruột của cô ta đấy.
Sau khi Tô Lan Huyên gọi điện thoại xong, nghĩ đến vẫn còn có Lâu Yến Vy ở đó, trong lòng liền cảm
thấy nhẹ nhõm hơn nhiều.
Hạ Lăng vừa từ nhà cũ trở về, lại chuẩn bị đi ra ngoài, Tô Lan Huyên nhìn thấy liền vẫy tay với cậu bé: “Bé con, con đi đâu vậy?”
“Thầy Xa đang tìm con, đề tài mà trước đây con làm bây giờ đã có tiến triển, thầy ấy bảo con hãy qua.
đó” Hạ Lăng đi tới: “Mẹ ơi, có chuyện gì sao ạ?
“Bé con của mẹ, sau này con muốn làm bác sĩ ư?”
“Tạm thời bây giờ con chưa có ý định này, nhưng học thêm chút gì đó cũng không phải là chuyện xấu” Giọng điệu của Hạ Lăng lộ ra vẻ thâm trầm không đúng với lứa tuổi của cậu bé, nói: “Con muốn trở thành một người rất lợi hại giống như cha vậy.”
“Có chí hướng Tô Lan Huyên cảm thấy vô cùng hài lòng.
Hạ Bảo bước xuống lầu, đột nhiên cất lời nói: “Anh, không phải mẹ mới là người lợi hại nhất trong gia đình của chúng ta hay sao?”
Nếu Lục Đồng Quân có mặt ở đây lúc này, câu nói này của cậu bé chắc chắn sẽ khiến trái tim anh tan nát.
Địa vị trong gia đình nhìn cái là biết ngay.
Tô Lan Huyên bị cậu bé chọc cho bật cười: “Con giác ngộ sâu sắc quá hay
Hạ Lăng nói: “Xét về sức mạnh thì cha đúng là lợi hại, nhưng xét về sức sát thương thì mẹ mình lại hơn hẳn một bậc, ai bảo mẹ là bảo bối trong lòng của cha chứ?”
“Hai đứa các con sao hôm nay miệng lại ngọt như vậy, ai dạy hả?”
Hạ Lăng Hạ Bảo đồng thanh nói: “Chúng con biết thức thời đó ạ”
Tô Lan Huyên: “…”
Hai đứa con trai này của cô suy nghĩ cũng quá trưởng thành chín chắn rồi.
Hạ Lăng lại nói: “Mẹ ơi, cha nói rằng, đợi đến khi mấy đứa em trai trong bụng mẹ ra ngoài, từ nay về sau năm người đàn ông chúng con sẽ cùng nhau bảo vệ mẹ.”
“Vậy không phải là mẹ sẽ rất hãnh diện oai phong hay sao?” Tô Lan Huyên nghĩ đến cảnh tượng, năm đứa con trai vây quanh lấy cô, đó đúng là đỉnh cao của đời người mà.
Đừng nhìn Lục Đồng Quân miệng cứ nói mình không thích con trai, nếu thật sự là con ruột của anh thì anh vẫn sẽ rất yêu chiều săn sóc hết mực.
Vì suy cho cùng khi Tô Lan Huyên mang thai hai đứa Hạ Lăng và Hạ Bảo, Lục Đồng Quân không thể bên cạnh cô, lần này lại mang thai song sinh hai đứa con trai, cho dù anh rất thất vọng vì không phải là con gái, nhưng Lục Đồng Quân vẫn sẽ che chở bảo vệ và quan tâm ba mẹ con bọn họ.
Hạ Bảo cười nói: “Tất nhiên rồi.”
Hạ Lăng vội vàng đi tới chỗ của Xa Thành Luân bèn nói: “Mẹ ơi, bây giờ con phải đi đây, sắp đến giờ hẹn với thầy Xa rồi ạ”
“Đi đi, bảo vệ Đông đưa con đi”
Hạ Lăng rời đi rồi, Tô Lan Huyên quay lại nhìn Hạ Bảo: “Bé Báo, mẹ sẽ tìm một ngôi trường cho con, ngày mai đưa con đi học nhé.”
Hạ Bảo đã lâu không đến trường rồi, cho dù Lục Đồng Quân có thể mời giáo viên đến dạy ở nhà nhưng vẫn không thể so sánh được với bầu không khí ở trường học được.
“Mẹ ơi, vậy anh trai con có đi không ạ?”
“Với chỉ số IQ của anh trai con, thì không cần phải đi học tiểu học nữa đâu.”
Hạ Bảo cũng đã hơn năm tuổi rồi, nên Tô Lan Huyên cũng không gửi cậu bé đi nhà trẻ nữa mà lên thẳng tiểu học.
Hạ Bảo: “…”
Cậu bé có một cảm giác rằng chỉ số IQ của mình bị chà xát trên mặt đất vậy.
“Mẹ ơi, con đã tự học xong toàn bộ kiến thức của trung học cơ sở rồi.
Mẹ bảo con đi học tiểu học thực sự là đang làm khó con rồi đó ạ”
“Bé con của mẹ, con mới có hơn năm tuổi, con có thể không làm trái ý trời được không đây” Tô Lan Huyên cảm thấy vô cùng kinh ngạc, trên thế giới này bao nhiêu năm mới có được một thần đồng thiếu nhi như vậy.
Mấy năm trước, có một đứa bé mười một tuổi đã giành được thư mời nhập học của trường đại học Harvard đã đủ khiến người ta kinh ngạc rồi, bây giờ gia đình cô có hai đứa con trai thiên tài như vậy đúng là không thể làm tổng thương được mà.
Hạ Bảo giang hai tay ra vẻ bất đắc dĩ: “Không có cách nào khác, ai bảo gen di truyền của cha và mẹ tốt như vậy cơ chứ.”
“Tốt nhất là con vẫn nên đi học tiểu học một thời gian cái đã, cùng lắm thì mẹ hứa với con mỗi năm sẽ cho con vượt lớp” Tô Lan Huyên không muốn hai đứa con trai của mình quá nổi trội, bây giờ bọn.
chúng vẫn còn nhỏ, vẫn chưa tới lúc chúng tỏa sáng chói lóa trong mắt người khác.
“Vậy được rồi, con đi chơi vậy.”
Quãng thời gian từ nay về sau cũng khá êm đềm thanh bình.
Tô Lan Huyên đi kiểm tra đúng giờ, cho dù Lục Đồng Quân có bận rộn công việc đến như thế nào thì anh cũng sẽ dành thời gian đi cùng Tô Lan Huyênh.
Sau khi Tô Hạo Trần rời đi cùng với Lệ Quốc Phong, không hề có một tin tức gì, và cũng không có tin.
tức gì của Lâu Yến Vy.
Mùa đông lạnh giá đã lặng lẽ rời đi, mùa xuân sắp tới.
Lục Đồng Quân càng ngày càng bận rộn, Tô Lan Huyên thường xuyên mấy ngày trời không thấy bóng dáng anh đầu.
Sau khi Trần Hương Thủy xuất viện, ngày nào bà ấy cũng ngồi nói chuyện với Tô Lan Huyên để cô bớt buồn chán, An Nhã Hân cũng thường đến ngồi một lúc, Tô Lan Huyên mới không cảm thấy quá tẻ
nhạt.
Chẳng bao lâu sau.
Bụng của Tô Lan Huyên đã được gần tám tháng rồi.
Bên phía bệnh viện khuyến nghị nên bảo vệ thai nhi.
Nếu thực sự không ổn thì chỉ đành phải cho
đứa trẻ ra ngoài trước dự kiến.
Càng gần đến ngày sinh, trong lòng Tô Lan Huyên càng cảm thấy lo sợ.
Tô Lan Huyên đã được nhập viện để tiện cho bác sĩ theo dõi rồi.
“Lục Đồng Quân, em hơi sợ một chút.” Tô Lan Huyên nắm chặt lấy bàn tay Lục Đồng Quân trong đêm.
tối, nếu không cô sẽ không thể nào ngủ được.
Lục Đồng Quân luôn túc trực ở bên giường: “Có anh ở đây, em mau ngủ một lát đi.”
Trong mắt của Lục Đồng Quân hiện lên tia máu đỏ ngầu, anh cũng đã lâu không được nghỉ ngơi rồi.
“Lục Đồng Quân, có phải ở công ty đã xảy ra chuyện gì không?”
“Không có.” Lục Đồng Quân mỉm cười rồi nói: “Có chồng em quản lý thì có thể xảy ra chuyện gì được chứ.”
“Đúng rồi, đã lâu rồi em không gặp Hạ Vân, không phải là anh ấy đã đi nước M à, đến bây giờ vẫn chưa quay trở về sao?”
“Vẫn chưa, tạm thời anh để cậu ấy ở lại một thời gian, để theo dõi tình hình bên đó, chẳng phải Tô Hạo Trần cũng đang ở nước M sao? Vừa đúng lúc nhân tiện thăm dò tìm hiểu chút tin tức
“Ờ!”
Trong lòng Tô Lan Huyên cảm thấy hoảng loạn, nhưng cuối cùng vẫn không chịu nổi cơn buồn ngủ tấn công.
Chẳng bao lâu sau, Tô Lan Huyên đã ngủ thiếp đi.
Lục Tây Anh xuất hiện ở trước cửa phòng, Lục Đồng Quân đắp chăn bông lại cho Tô Lan Huyên thật cẩn thận, sau đó mới đi ra ngoài.
“Đi ra ngoài nói chuyện”
Đóng cửa lại, Lục Đồng Quân đi ra xa hơn một chút rồi nói: “Sao cậu lại tới đây?”
Lục Tây Anh ngập ngừng do dự hồi lâu muốn nói rồi lại thôi: “Anh cả, nếu không cầm cự được nữa thì hãy nộp đơn phá sản đi”.
Danh Sách Chương: