Hồ Như Quỳnh bị đuổi đi, có người hả lòng hả dạ cũng có người thất vọng.
Tô Lan Ninh và Tần Kiều Lam là buồn bực nhất.
Khó khăn lắm mới có cái bia đỡ đạn xông về phía trước, còn chưa làm gì được Lan Huyên đã bị đuổi ra ngoài.
Tần Kiều Lam liếc mắt nhìn Lan Huyên, Lan Huyên cũng nhanh chóng phát hiện ra ánh mắt của cô ta.
Cách biển người đông nghịt, ánh mắt sắc bén của hai người và chạm trên không trung bắn tia lửa ra khắp nơi.
Tần Kiều Lam cong môi cười, lắc lư ly rượu vang đỏ trong tay mời Lan Huyên từ xa, thái độ khiêu khích rõ ràng.
Hôm nay, Hồ Như Quỳnh mới chỉ là món khai vị, món ngon thật sự còn chưa lên đâu.
Tuy Lan Huyên cảm thấy đau đầu, trên mặt vẫn lộ ra nụ cười nhã nhặn, hôm nay không cần biết là yêu ma quỷ quái gì, nhất định cô sẽ không từ chối.
Trong lòng Trần Hương Thủy giống như đang ngồi tàu lượn siêu tốc vậy, vẫn chưa tỉnh táo lại được:
"Lan Huyên, cháu phát hiện ra Hồ Như Quỳnh giả vời mang thai từ khi nào vậy?"
"Việc này không phải do cháu phát hiện ra, là Thanh Bình" Lan Huyên thu hồi tầm mắt, thấy sắc mặt của Trần Hương Thủy không tốt lắm bèn nói:
"Cô à, hay là cô nghỉ ngơi trước đi? Việc này về rồi nói tỉ mỉ sau"
"Được, Hồ Như Quỳnh này suốt ngày ra sức làm những chuyện khiến người khác đau đầu" Trần Hương Thủy thở dài:
"Đúng rồi, bé Bảo và Hạ Lăng đâu?"
"Hai đứa bị tiêu chảy nhẹ, cháu bảo Nhã Hân đưa về trước rồi" Lan Huyên thuận miệng nói dối.
Đúng lúc này, Vạn Hoài Bắc nghiệm mặt đi tới.
"Cô Tô, lão đại xảy ra chuyện rồi" Vạn Hoài Bắc không nhỏ giọng xuống mà nói với âm lượng bình thường, khách khứa xung quanh đều có thể nghe thấy.
Trong lòng Lan Huyên giật thót: "Xảy ra chuyện gì?"
"Xe của lão đại chạy trên đường núi bị người ta tông xuống vách núi rồi".
Lời Vạn Hoài Bắc vừa nói như sấm sét giữa trời quang.
Các vị khách kinh hãi, Trần Hương Thủy nhũn chân: "Thế con trai tôi đâu? Con trai tôi thế nào rồi?"
Đây là câu hỏi tất cả mọi người đều quan tâm.
Vạn Hoài Bắc nhíu chặt lông mày: "Không rõ sống chết, sợ là! lành ít dữ nhiều"
Nghe vậy hai mắt Trần Hương Thủy tối sầm, ngất xỉu ngay lập tức.
"Chú Tường, đưa bà chủ về phòng" Tuy trong lòng Lan Huyện rất rối bời nhưng trong lúc làm việc không thể tự mình làm rồi mình trước.
Tần Kiều Lam sốt ruột: "Anh Vạn Hoài Bắc, anh lặp lại lần nữa, anh Đồng Quân làm sao cơ? Sao anh ấy lại đi vào đường
núi?"
Vạn Hoài Bắc nói: "Lão đại đang trên đường đến thì gặp phải người đuổi giết, xe bị đâm hỏng ngay tại chỗ, cảnh sát đã đến đó rồi"
Lúc này, Lan Huyên chú ý đến hành vi kỳ lạ của một người phục vụ trong đại sảnh đang đi lên tầng.
Ông cụ Lục đang ở phòng nghỉ trên đó.
Lan Huyên quyết định rất nhanh, đi đến đứng trên sân khẩu bình tĩnh lên tiếng ổn định mọi người:
"Vì xảy ra tình huống bất ngờ, có lẽ tiệc mừng thọ sẽ bắt đầu chậm hơn chút, mọi người bình tĩnh đừng nóng, nên ăn cứ ăn, nên uống cứ uống, mọi người khó có dịp được tụ họp với nhau mà"
Nói xong, Lan Huyên hướng về phía các chú các bác chi bên của nhà họ Lục nói: "Hôm nay là đại thọ bảy mươi tuổi của ông nội Lục, mọi người đều mang họ Lục, là người nhà họ Lục.
Nếu là người một nhà, vậy vất vả các chú bác tiếp đãi các vị khách mời rồi.
"
Lan Huyên không sợ bị khách khứa bàn tán, điều cô lo lắng chính là những chú bác này nhân cơ hội giậu đổ bìm leo, cho nên cô phải ổn định những người này trước.
Lan Huyên vừa nói xong, các vị khách thần kinh ngạc trước Lan Huyên gặp nguy không sợ, cũng khâm phục khả năng tùy cơ ứng biến của cô.
Tranh đấu trong nội bộ nhà họ Lục như chia năm xẻ bảy, tất cả mọi người đều biết chuyện này, bây giờ Lục Đồng Quân gặp tai nạn, ông cụ Lục vẫn không xuất hiện, sợ là bữa tiệc mừng thọ hôm nay không đơn giản, chắc chắn những chi bên khác của nhà họ Lục muốn nhân cơ hội khuấy nước đục thêm.
Bây giờ, câu "người một nhà" của Lan Huyên đã bóp chết suy nghĩ mờ ám trong lòng những người này.
Lấy ví dụ thế này, mọi người đều mang họ Lục, vậy chính là châu chấu trên cùng một sợi dây.
Bây giờ nhà họ Lục gặp nạn, Lan Huyên còn chưa gả đến đã ủng hộ nhà họ Lục như
vậy, nếu những người mang họ Lục như bọn họ còn giậu đổ bìm leo sẽ biến thành kẻ bỉ ổi, không thể ngóc đầu lên được trong tầng lớp này nữa.
Đám người trong chi phụ ngơ ngác nhìn nhau, thầm ấm ức trong lòng, hôm nay coi như bọn họ đã bị con nhóc Lan Huyên này bóp chặt rồi.
Bọn họ còn có thể làm gì?
Lan Huyên người ta đã nói bọn họ là chủ nhân, không phải là khách, cũng không thể làm chủ nhân lại dẫn đầu gây rổi được.
Chủ nhân tiếp đãi quan khách là hợp tình hợp lý.
Lan Huyên ra hiệu bằng ánh mắt với Vạn Hoài Bắc và Lý Kính Hòa, giao những vị khách trong phòng này cho họ, mình thì đi về phía phòng nghỉ.
Lục Đồng Quân từng nói, hôm nay Lục Minh Húc muốn ép ông cụ giao ra cổ phần công ty.
Lục Đồng Quân không kịp đến, vậy cũng chỉ có cô đi ngăn cản.
Lan Huyên tin nhất định Lục Đồng Quân sẽ không sao, nhất định anh sẽ đến.
Chỉ là trong lòng cô cũng có nghi ngờ vì sao Lục Đồng Quân lại đi đường núi, nhưng cô không quá xoắn xuýt.
Trong phòng nghỉ.
Ông cụ Lục ngồi trên ghế gỗ hút xì gà, Lục Minh Húc và Lục Tử Việt đang đứng hai bên trái phải, đưa giấy chuyển nhượng quyền sở hữu cổ phần cho ông cụ.
"Ông nội, vừa nãy ông cũng nghe thấy rồi, anh cả gặp tai nạn xe trên đường núi, thi thể đã bị thiêu cháy, ông cũng lớn tuổi rồi, một mình ông không thể quản lý một công ty lớn như vậy được, để cháu san sẻ giúp cho ông" Lục Minh Húc nói
đến là hợp lý.
Ông cụ Lục vẫn bình tĩnh hút xì gà, phun một vòng khói vào khoảng không, khói mù tản đi, bầu không khí trong phòng càng thêm căng thẳng.
Ông gõ tẩu lên bàn một cái, không nổi giận nhưng khiến người khác sợ hãi: " Minh Húc, là ông nội nhìn cháu lớn lên, lúc ông của cháu làm mưa làm gió trong giới kinh doanh, không biết cha cháu còn đang ở chỗ nào, thằng nhóc cháu ra vẻ giở trò "bức vua thoái vị" trước mặt ông nội cháu đây là thế nào? Đủ lông đủ cánh rồi à? Cháu dứt khoát diệt luôn cả ông nội mình sao?"
Trạng thái của ông cụ Lục cực kỳ tốt, mỗi lần một câu "ông nội cháu", nếu là người khác gọi câu này, vậy chắc chắn có ý mắng người, nhưng ông cụ nói là sự thật.
ở trước mặt ông, Lục Minh Húc chỉ là một đứa cháu trai.
Lục Minh Húc tích một bụng lửa giận, dĩ nhiên không dám trút ra ngoài, anh ta sợ hãi, kính nể ông cụ Lục từ tận đáy lòng.
Dù cho ông cụ Lục già thật rồi thì Lục Minh Húc cũng không dám khinh suất.
Lục Tử Việt càng không phải nói, từ nhỏ ông ta đã là đứa con trai không được ông cụ yêu thích, trong mấy đứa con trai ông cụ thích nhất là con cả và con thứ ba.
Lúc còn trẻ, ông cụ Lục giáo dục bọn trẻ cực kỳ nghiêm khắc, Lục Tử Việt thấy ông cụ Lục tức giận cũng sợ hãi trong lòng.
"Ông nội, cháu không dám" Lục Minh Húc cúi đầu, nhìn giống như ngoan ngoãn nghe lời, ngoài miệng nói không dám nhưng lại chuyển tay đưa giấy chuyển nhượng cổ phần lên:
"Ông nội, hôm nay là ngày mừng đại thọ của ông, ông ký
tên rồi, niềm vui nhân đôi đến cùng một lúc, ông cũng đừng ép cháu, cháu trao đổi với ông rất điềm đạm nhã nhặn, hãy để cháu gánh vác một phần giúp ông".
Lúc này, Lục Tử Việt cũng lên tiếng: "Cha, con biết trong lòng cha thiên vị vợ cả, nhiều năm như vậy rồi, vợ lẽ chúng con bị chèn ép khắp nơi, thằng nhóc Lục Đồng Quân cũng không coi con là chú hai".
Ông cụ Lục cực kỳ thất vọng: "Con nhất định cho là như vậy?".
"Chẳng lẽ không đúng ư?" Lục Tử Việt nói ra những kìm nén mấy năm nay, lá gan cũng lớn hơn chút:
"Bây giờ, cháu trai cả đã xảy ra chuyện, chúng con cũng vì sự vững chắc của công ty, tránh khỏi sau khi tin tức cháu trai cả gặp tai nạn bị lộ ra ngoài, công ty rối loạn.
Cha, cha vẫn nên ký tên đi, khách mời đang chờ cha nhập tiệc đấy".
"Ép tao đúng không? Đây là cha con chúng mày cùng nhau uy hiếp tao chứ gì?" Ông cụ Lục chống nạnh, tức giận đi tới đi lui.
Ông cụ Lục giận sôi trong lòng, đột nhiên cầm tẩu thuốc gõ mạnh lên đầu của Lục Minh Húc và Lục Tử Việt:
"Muốn tạo ký tên ư, nằm mơ đi, cha con chúng mày có bản lĩnh thì giết tạo đi, toàn bộ nhà họ Lục đều thuộc về chúng mày"
Lục Minh Húc bị đánh đau, ánh mắt trở nên dữ tợn: "Ông nội, đây là ông ép cháu".
.
Danh Sách Chương: