Lâu Yến Vy cũng không vạch trần Lan Huyên, cùng với Bạch Hồng Hoa ngồi xuống chỗ bồn hoa cùng Lan Huyên.
Ba mỹ nữ vừa ngồi xuống đó, dưới ánh đèn đường màu vàng cam, đây tuyệt đối là một cảnh đẹp tuyệt sắc.
Lan Huyên hai tay chống căm, nhìn một đám người lớn tuổi trước mặt đánh nhau, hỏi: “Lâu Yến Vy, bọn họ đêm hôm đánh nhau vì cái gì vậy?”
“Chị, chị nhìn thấy người đàn ông đầu tiên bên trái không?”
Lâu Yến Vy chỉ vào người đàn ông tay trần nói: “Anh ta tên là Lương Vân Sơn, cha của anh ta lúc trước là người lâu năm ở Thiên Dạ, cách đây không lâu chết rồi.
Vì thế lập tức liền có không ít người bầu anh ta trở thành vị trí thứ hai của Thiên Dạ, người này giỏi về cận chiến, dã tâm rất lớn, một lòng muốn lật đổ cậu, tự mình ngồi vào vị trí thủ lĩnh Thiên Dạ”
Lan Huyên hiểu ra nên gật gật đầu: “Binh sĩ không muốn làm tướng quân không phải là binh sĩ tốt, có chí khí”
Lâu Yến Vy: Sao cô ta có cảm giác Lan Huyên không phân biết địch và ta nhỉ?
Bạch Hồng Hoa chỉ vào một người thanh niên đầu trọc phía bên kia, nói: “Người đó tên là Ngô Anh Phàm, là con trai nuôi của lão Lệ.
Anh ta là người có tiếng nói nhất ở Thiên Dạ, có một nửa số người đều đứng về phe anh ta, nếu như lão Lệ ngã xuống, anh ta là người có khả năng thay thế lão Lệ nhất”
“Cậu đã thu nhận một đứa vong ơn bội nghĩa, dẫn sói về nhà rồi.”
Lan Huyên gật gật đầu nói: “Thân thể hai người đều không tồi, đánh nhau quyết liệt giống như dã thú, nhìn cơ bụng kia còn có đường nhân ngư nữa, thật là bổ mắt mà”
Lâu Yến Vy đầu đầy vạch đen: “Chị, đây không phải là trọng điểm”
Lan Huyên nhìn hai người bên trái bên phải: “Cơ hội tốt như vậy, không thưởng thức một chút thì tiếc lắm”
Bạch Hồng Hoa nói: “Đàn ông thế này Thiên Dạ có rất nhiều”
“Tài nguyên thật phong phú ghê.” Lan Huyên ngạc nhiên nói: “Hai người tại sao vẫn độc thân vậy?”
Lâu Yến Vy nhanh chóng đáp: “Loại đàn ông can đảm mạnh mẽ, nhưng đầu óc đơn giản tứ chỉ phát triển này, không phải là gu của em”
Lan Huyên nhìn sang Bạch Hồng Hoa, Bạch Hồng Hoa nói: “Em cũng không thích”
“Hai người các em thật là phung phí của trời” Lan Huyên ý thức đến một vấn đề: “Bọn họ nhiều người như vậy, vậy chúng ta có bao nhiêu người?”
Lâu Yến Vy nhìn qua nhìn lại ba người: “Đều ở đây cả”
Lan Huyên Đối phương ít gì cũng bốn năm trăm người, bọn họ chỉ có ba người.
“Cậu lăn lộn cũng quá thảm rồi, đến một người của mình cũng không có”
“Còn có tôi Hoàng Sơn không biết từ đâu chui ra: “Lan Huyên, tôi đứng về phía cháu”
Không đợi Lan Huyên mở miệng, Lâu Yến Vy đã phàn nàn trước: “Chú Sơn Mao, với thân hình đó của chú cũng không đủ để Lương Vân Sơn và Ngô Anh Phàm đấm một cái, xương cốt già cỗi rồi, hay là chú về nhà dưỡng lão đi”
“Lâu Yến Vy, cô đừng xem thường người khác, lúc tôi lăn lộn trong giới này, con nít như cô không biết là đang còn ở đâu kìa”
Lan Huyên bất lực nói: “Mọi người đừng cãi nữa, chỉ có bốn người chúng ta mà còn xung đột nội bộ nữa thì thật không tệ”
Lâu Yến Vy và Hoàng Sơn ngừng chiến.
Bạch Hồng Hoa hỏi: “Lan Huyên, bây giờ chúng ta làm thế nào?
Nhìn dáng vẻ của bọn họ, đoán chừng là còn đánh một tiếng nữa”
Lan Huyên suy tính nói: “Lương Vân Sơn và Ngô Anh Phàm lấy vợ chưa?”
“Chưa, sao thế?” Lâu Yến Vy đột nhiên có một loại dự cảm không lành.
Quả nhiên, Lan Huyên cười nham hiểm: “Ba mươi sáu kế, chỉ có mỹ nhân kế giết người không thấy máu, hai người các em nắm lấy một người, chẳng phải là thu phục được người ta rồi sao?”
Lâu Yến Vy cười khan: “Chị, chị thật dám nghĩ”
Bạch Hồng Hoa hỏi: “Vậy chị thì sao?”
Lan Huyên chính đáng nói: “Chị là phụ nữ mang thai, chẳng lẽ còn cần chị phải ra mặt? Hai người là đủ rồi”
Lâu Yến Vy, Bạch Hồng Hoa: “..”
Bạch Hồng Hoa nhìn Lâu Yến Vy một cái: “Tớ cảm thấy chị cậu không đáng tin lắm, hay là chúng ta làm phản đi”
Sau khi Hoàng Sơn suy nghĩ cẩn thận, nói: “Tôi cảm thấy cách này.
của Lan Huyên rất ổn”
Ánh mắt hai người Lâu Yến Vy và Bạch Hồng Hoa sắc như dao bắn qua, đồng thanh nói: “Vậy chú đi đi”
“Vậy chú đi đi.”
Hoàng Sơn sờ sờ bộ râu không tồn tại: “Một ông già thô kệch như tôi, người ta cũng không thích đâu.”
Quả nhiên, gần mực thì đen.
Lâu Yến Vy trợn mắt: “Chú Sơn Mao, giọng điệu nói chuyện của chú, càng ngày càng giống chị tôi”
Một trận gió lạnh ngắt thổi qua, Lan Huyên đứng dậy: “Đi thôi, cứ đánh tiếp như vậy cũng không phải là cách.”
Cũng không thể ngồi mãi một chỗ nói mát.
Lan Huyên đi đầu, đi về hướng đám người đang đánh nhau, Lâu Yến Vy Bạch Hồng Hoa đi hai bên trái phải bảo vệ cô, Hoàng Sơn đi theo.
phía sau.
Vừa đến gần vòng chiến, một con la nhỏ không biết bị ai đạp văng ra đây, suýt chút nữa đập trúng người Lan Huyên.
Lâu Yến Vy nhanh tay nhanh mắt, một chân đạp nó ra, giống như đá bao cát vậy.
Con la nhỏ: Nó đã tạo nghiệt gì chứ.
Lan Huyên hắng giọng hét một tiếng: “Dừng tay”
Không ai lắng nghe và mọi người đều thờ ơ.
Lan Huyên lại hét: “Ngưng lại”
Đám người vẫn đánh nhau không phân địch ta.
“Chú Sơn Mao” Lan Huyên giơ tay.
Hoàng Sơn đưa cái loa qua, Lâu Yến Vy ngạc nhiên: “Cái này cũng có?”
Hoàng Sơn: “Vừa nấy tiện tại lấy ở phòng bảo vệ”
Lan Huyên hắng giọng, nói vào loa: “Các chàng trai dũng mãnh, dừng lại hết đi, nghe tôi nói vài câu”
Không ai phản ứng lại.
Lan Huyên sử dụng con át chủ bài: “Tôi chính là thủ lĩnh mới của Thiên Dạ, Lan Huyên”
Vừa nói xong, mấy trăm người đều nhìn về phía Lan Huyên.
Chuyện Thiên Dạ lập thủ lĩnh mới, trên dưới Thiên Dạ đều đã biết, thế nhưng vị thủ lĩnh mới này chưa có ai gặp qua, cũng không xem ra gì.
Lúc Lan Huyên xuất hiện, phản ứng đầu tiên của mọi người rất đa dạng.
Sao lại tìm một cô nhóc xinh đẹp như vậy lãnh đạo Thiên Dạ?
Định nghĩa về phụ nữ xinh đẹp của đàn ông chính là bình hoa.
Thấy mọi người đều đã nhìn sang đây, Lan Huyên khó hiểu hỏi: “Các người muốn ngồi vào vị trí thủ lĩnh, thế thì cũng phải tìm đúng người, hiện tại là tôi đang ngồi vị trí này, sao các người lại đánh nhau?”
Ngô Anh Phàm đầu trọc bước lên, đánh giá Lan Huyên một lượt, trong giọng nói tràn đầy sự khinh thường: “Cha nuôi sao có thể để một người phụ nữ đến quản lí Thiên Dạ chứ, thật là bệnh đến hồ đồ rồi, một người phụ nữ có thể làm được gì chứ”
Lan Huyên luôn ghét những người đàn ông xem thường phụ nữ, cười lạnh chế nhạo lại: “Phụ nữ có thể làm được gì? Phụ nữ có thể sinh ra được anh, nếu không có phụ nữ, anh từ trong vách đá nhảy ra à”
Lâu Yến Vy hai mắt sáng lên: “Chị, nói hay lắm”
Ngô Anh Phàm thẹn quá hóa giận, chỉ tay vào Lan Huyên: “Cô nói thêm câu nữa thử xem”
Lan Huyên xem thường nói: “Đến bản thân mình sinh ra như thế nào cũng không hiểu được, vị trí thủ lĩnh Thiên Dạ này giao cho anh, anh cũng ngồi không vững”
Ngô Anh Phàm gầm lên một tiếng, vỗ vỗ vào ngực mình, bộ dạng điên cuồng ấy thật sự có chút giống hình dạng khỉ đột.
Ngô Anh Phàm chỉ vào Lan Huyên: “Có bản lĩnh thì cùng tôi đấu một trận”
“Buồn cười, tôi đường đường là thủ lĩnh Thiên Dạ, đấu riêng với anh?
Thế chẳng phải là tổn thất uy danh của tôi, nói tôi bắt nạt anh sao?” Lan Huyên nói: “Anh muốn đấu riêng với tôi, trước tiên thắng hai người vệ sĩ của tôi trước rồi nói”
Lan Huyên nói xong lùi về sau đẩy một cái: “Lâu Yến Vy Hồng Hoa, các em lên đi”
Lâu Yến Vy, Bạch Hồng Hoa: “..”
Người thủ lĩnh mới này, thật sự quá không đáng tin rồi.
Cho dù cạn lời thì Lâu Yến Vy và Bạch Hồng Hoa cũng phải đứng ra.
Lâu Yến Vy giơ ngón giữa với Ngô Anh Phàm: “Thủ hạ bại tướng, đến đây, có bản lĩnh thì đấu riêng với hai chị em tôi”
Lan Huyên giơ ngón cái, dáng vẻ chả cần mặt mũi này giống cô như đúc.
Người khác là đấu riêng một mình, hai người này là đấu theo nhóm..
Danh Sách Chương: